Chương 30 - Sau Này Đừng Hòng Cô Ta Làm Người Tốt
Chuẩn Bị Quà Mừ...
Tử Y
2024-08-14 14:11:38
Dịch giả: ND Uất Kim Hương
Đôi mắt Thu Thu sáng lên long lanh, cô vui sướng ríu rít với anh: “Ngon thì lần sau em lại chia cho anh nữa!”
Diệp Đông Lai không nói lời nào, anh cúi đầu. Thu Thu cũng đã quen với việc đó, cô vỗ vỗ bả vai Diệp Đông Lai như an ủi anh: “Anh ơi, em thấy là do tính bác dâu như vậy sẵn rồi ấy, anh đừng giận nhé, sau này bác có mắng thì anh cứ nghĩ là bác đang xì hơi thì chẳng buồn nữa đâu!”
Thấy Diệp Đông Lai ngẩng mặt lên nhìn cô, Thu Thu suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: “Ừm! Nếu anh không coi bác ấy là mẹ mình, không có trông chờ, không có hi vọng thì sẽ không thấy thất vọng. Anh cứ coi như đó là một người qua đường khá quen mặt thôi, như vậy sẽ dễ chịu hơn nhiều đó!”
Diệp Đông Lai không nói gì, Thu Thu cũng không thấy ngoài ý muốn, cô nói xong thì chạy tuốt vào trong phòng. Diệp Đông Lai ngồi trên đống lúa mạch, cẩn thận hồi tưởng lại lời Thu Thu vừa nói: “Không hy vọng, sẽ không thất vọng!”
Đôi mắt nhìn về phương xa của cậu thanh niên ảm đạm bỗng chậm rãi sáng lên, có lẽ... anh biết mình nên làm như thế nào rồi.
*
Ba anh em nhà bác cả cùng nhau ra ngoài, một hồi lâu mới trở về, Triệu Thục Phương thấy thế thì không khỏi tò mò: "Ba thằng cu con kia ra ngoài làm cái gì đấy?”
Mặt Diệp Đông Thanh nhăn lại, anh cũng bó tay với mẹ mình lắm: "Mẹ, gì mà cu này cu kia, rõ ràng chúng con là con trai mẹ!”
"Được rồi! Cu nào cũng là con trai!” Triệu Thục Phương còn có tâm trạng trêu chọc mấy đứa con nhà mình: "Thế vừa nãy đi đâu đấy?” Làm gì mà cả ba thằng đi với nhau thế không biết.
Diệp Đông Thanh trợn mắt: "Thu Thu mời bọn con ăn trứng gà rừng đấy!”
Triệu Thục Phương cũng nghe thấy người làng bảo Thu Thu nhặt được một tổ trứng gà rừng, bà gật đầu, còn không quên dặn dò: "Thế thì được! Em gái thương các anh như thế thì các anh phải nhớ kỹ, sau này có lấy vợ thì cũng đừng quên em gái đấy!”
Diệp Đông Cao ngoáy ngoáy lỗ tai: "Mẹ, mấy lời này tụi con nghe đến mòn cả tai rồi!”
Triệu Thục Phương đập vào lưng cậu chàng một cái: "Có mọc kén cũng phải nghe cho tôi, ai bảo tôi đẻ ra anh!”
Bên gian nhà phía tây, Thẩm Thu Bình thừa dịp hai đứa nhỏ ngủ thiếp đi thì nhẹ nhàng túm lấy tay áo Diệp Kiến Quốc, nhỏ giọng nói với chồng: "Kiến Quốc, mùa thu hoạch sắp kết thúc rồi, em định xin nghỉ hai hôm?”
"Làm sao vậy?" Diệp Kiến Quốc vòng hai tay ôm Thẩm Thu Bình, còn không quên hôn trộm vợ một cái rồi thở dài đầy thỏa mãn, có vợ có con là đời viên mãn.
Thẩm Thu Bình trừng mắt với Diệp Kiến Quốc như hờn trách ông: "Đàng hoàng chút đi, em đang nói chuyện tử tế với anh đấy! Hai ngày nữa là sinh nhật ba em rồi, em muốn dẫn Thu Thu và Đông Đông về nhà mẹ đẻ một chuyến!”
Còn ông chồng nhà mình thì thôi, hiện tại là lúc các đội sản xuất đang bận rộn thu hoạch vụ thu, ông ấy nào có thời gian.
Diệp Kiến Quốc suy nghĩ một lát rồi nói: "Sinh nhật của ba vợ mà, chúng ta phải đi chứ!”
"Em biết thế, nhưng mình tặng ba cái gì?" Đây mới là chuyện Thẩm Thu Bình cảm thấy khó nghĩ nhất. Tháng trước Đông Đông mới ốm một trận, hai vợ chồng mới tích cóp được ít tiền cũng phải bỏ ra mua thuốc cho Đông Đông hết.
Diệp Kiến Quốc cau mày: "Nói với mẹ chúng ta đi, lấy năm đồng từ tiền chung của nhà rồi mua quà mừng thọ ba!”
Tổ tiên nhà họ Thẩm là gia đình phú quý, quen nhìn đồ cổ vật quý, không may xảy ra chuyện mới phải dời đến đội sản xuất Khang Trang cách vách rồi định cư ở đó luôn. Mà nếu không có biến cố đó thì ông cũng không cưới được một cô vợ biết nhận chữ đọc sách thế này.
Thẩm Thu Bình hơi lo: "Năm đồng thì hơi nhiều, mẹ không đồng ý đâu, mà dù mẹ có đồng ý thì chị dâu thứ với em dâu út cũng làm ầm lên cho xem.”
"Lương thực nhà ta chẳng còn bao nhiêu, thùng gạo thì thấy đáy rồi, nếu lấy lương thực trong nhà thì khéo cãi nhau to."
Đôi mắt Thu Thu sáng lên long lanh, cô vui sướng ríu rít với anh: “Ngon thì lần sau em lại chia cho anh nữa!”
Diệp Đông Lai không nói lời nào, anh cúi đầu. Thu Thu cũng đã quen với việc đó, cô vỗ vỗ bả vai Diệp Đông Lai như an ủi anh: “Anh ơi, em thấy là do tính bác dâu như vậy sẵn rồi ấy, anh đừng giận nhé, sau này bác có mắng thì anh cứ nghĩ là bác đang xì hơi thì chẳng buồn nữa đâu!”
Thấy Diệp Đông Lai ngẩng mặt lên nhìn cô, Thu Thu suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: “Ừm! Nếu anh không coi bác ấy là mẹ mình, không có trông chờ, không có hi vọng thì sẽ không thấy thất vọng. Anh cứ coi như đó là một người qua đường khá quen mặt thôi, như vậy sẽ dễ chịu hơn nhiều đó!”
Diệp Đông Lai không nói gì, Thu Thu cũng không thấy ngoài ý muốn, cô nói xong thì chạy tuốt vào trong phòng. Diệp Đông Lai ngồi trên đống lúa mạch, cẩn thận hồi tưởng lại lời Thu Thu vừa nói: “Không hy vọng, sẽ không thất vọng!”
Đôi mắt nhìn về phương xa của cậu thanh niên ảm đạm bỗng chậm rãi sáng lên, có lẽ... anh biết mình nên làm như thế nào rồi.
*
Ba anh em nhà bác cả cùng nhau ra ngoài, một hồi lâu mới trở về, Triệu Thục Phương thấy thế thì không khỏi tò mò: "Ba thằng cu con kia ra ngoài làm cái gì đấy?”
Mặt Diệp Đông Thanh nhăn lại, anh cũng bó tay với mẹ mình lắm: "Mẹ, gì mà cu này cu kia, rõ ràng chúng con là con trai mẹ!”
"Được rồi! Cu nào cũng là con trai!” Triệu Thục Phương còn có tâm trạng trêu chọc mấy đứa con nhà mình: "Thế vừa nãy đi đâu đấy?” Làm gì mà cả ba thằng đi với nhau thế không biết.
Diệp Đông Thanh trợn mắt: "Thu Thu mời bọn con ăn trứng gà rừng đấy!”
Triệu Thục Phương cũng nghe thấy người làng bảo Thu Thu nhặt được một tổ trứng gà rừng, bà gật đầu, còn không quên dặn dò: "Thế thì được! Em gái thương các anh như thế thì các anh phải nhớ kỹ, sau này có lấy vợ thì cũng đừng quên em gái đấy!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Diệp Đông Cao ngoáy ngoáy lỗ tai: "Mẹ, mấy lời này tụi con nghe đến mòn cả tai rồi!”
Triệu Thục Phương đập vào lưng cậu chàng một cái: "Có mọc kén cũng phải nghe cho tôi, ai bảo tôi đẻ ra anh!”
Bên gian nhà phía tây, Thẩm Thu Bình thừa dịp hai đứa nhỏ ngủ thiếp đi thì nhẹ nhàng túm lấy tay áo Diệp Kiến Quốc, nhỏ giọng nói với chồng: "Kiến Quốc, mùa thu hoạch sắp kết thúc rồi, em định xin nghỉ hai hôm?”
"Làm sao vậy?" Diệp Kiến Quốc vòng hai tay ôm Thẩm Thu Bình, còn không quên hôn trộm vợ một cái rồi thở dài đầy thỏa mãn, có vợ có con là đời viên mãn.
Thẩm Thu Bình trừng mắt với Diệp Kiến Quốc như hờn trách ông: "Đàng hoàng chút đi, em đang nói chuyện tử tế với anh đấy! Hai ngày nữa là sinh nhật ba em rồi, em muốn dẫn Thu Thu và Đông Đông về nhà mẹ đẻ một chuyến!”
Còn ông chồng nhà mình thì thôi, hiện tại là lúc các đội sản xuất đang bận rộn thu hoạch vụ thu, ông ấy nào có thời gian.
Diệp Kiến Quốc suy nghĩ một lát rồi nói: "Sinh nhật của ba vợ mà, chúng ta phải đi chứ!”
"Em biết thế, nhưng mình tặng ba cái gì?" Đây mới là chuyện Thẩm Thu Bình cảm thấy khó nghĩ nhất. Tháng trước Đông Đông mới ốm một trận, hai vợ chồng mới tích cóp được ít tiền cũng phải bỏ ra mua thuốc cho Đông Đông hết.
Diệp Kiến Quốc cau mày: "Nói với mẹ chúng ta đi, lấy năm đồng từ tiền chung của nhà rồi mua quà mừng thọ ba!”
Tổ tiên nhà họ Thẩm là gia đình phú quý, quen nhìn đồ cổ vật quý, không may xảy ra chuyện mới phải dời đến đội sản xuất Khang Trang cách vách rồi định cư ở đó luôn. Mà nếu không có biến cố đó thì ông cũng không cưới được một cô vợ biết nhận chữ đọc sách thế này.
Thẩm Thu Bình hơi lo: "Năm đồng thì hơi nhiều, mẹ không đồng ý đâu, mà dù mẹ có đồng ý thì chị dâu thứ với em dâu út cũng làm ầm lên cho xem.”
"Lương thực nhà ta chẳng còn bao nhiêu, thùng gạo thì thấy đáy rồi, nếu lấy lương thực trong nhà thì khéo cãi nhau to."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro