Chương 30 - Sau Này Đừng Hòng Cô Ta Làm Người Tốt
Nhưng Em Ở Phía...
Tử Y
2024-08-14 14:11:38
Dịch giả: ND Uất Kim Hương
Vương Quế Chi đang già mồm lập tức nín thinh, mặt bà ta đỏ bừng, nhìn quanh quất thì thấy chị dâu cả và em dâu ba chẳng ngó ngàng gì đến mình mà đang bận quan tâm cái con vịt giời kia, duy chỉ có đứa dâu út dòm mình lom lom nên bà ta sờ mũi, quát cái người dễ bắt nạt nhất đấy: "Nhìn cái gì mà nhìn, cô chưa bị mẹ mắng bao giờ chắc!"
"Cái thứ ngu dốt, còn không mau ra đây giúp tôi nấu cơm!"
Lý Hồng Phân bị quát là lại nước mắt ngắn nước mắt dài. Cô ta đã làm sai cái gì chứ? Nhìn chị ta thôi mà?
Cô chỉ cảm thấy bội phục chị dâu thứ hai dám chạy tới trước mặt mẹ chồng nói xấu cục cưng nhà họ Diệp thôi, làm gì mà chị ta lại nổi giận với cô chứ? Người mắng chị ta là mẹ chồng, chị ta không làm gì được thế là trút hết lên cô à?
Lý Hồng Phân ấm ức lắm, nhưng vẫn phải đứng dậy đi theo chị dâu hai vào phòng bếp. Cô ta nhìn ra sân thì thấy toàn bộ người nhà đều chạy đến căn phòng phía tây cả rồi, phòng bếp chỉ có hai người bọn họ, lúc này mới chủ động mở lời: "Chị hai, chị nói xem có phải Thu Thu không muốn nấu cơm nên mới giả vờ hôn mê không?"
Người trong nhà đều bận rộn cả, chỉ có Thu Thu là đứa lớn được ở nhà. Con gái nhà người khác lớn như vậy đã biết đủ thứ nữ công gia chánh, thế mà cục cưng của nhà họ Diệp thì ngược lại. Mọi người bận cứ bận, con bé chơi cứ chơi, làm việc mệt muốn chết mà đi về thấy nồi niêu xoong chảo vẫn lạnh thì ai chịu cho nổi?
Lý Hồng Phân càng nghĩ càng cảm thấy mình nói có lý.
Chắc chắn Thu Thu đang giả vờ hôn mê. Con bé làm thế là vì nó không muốn nấu cơm. Khi còn nhỏ cô ta cũng chơi trò đó chán rồi, không muốn nấu cơm thì cũng giả vờ đau bụng!
Vương Quế Chi liếc cô ta một cái rồi cười khẩy: "Cục vàng nhà họ Diệp mà cần giả vờ sao? Ngày thường nó khỏe khoắn cũng có thấy nó vào bếp nấu cơm bao giờ chưa?"
Lý Hồng Phân: "..." Hình như là vậy thật.
Thu Thu có rảnh rỗi nhảy nhót cũng không tới phiên con bé vào nấu cơm chứ đừng nói là giả vờ hôn mê.
Vương Quế Chi thấy Lý Hồng Phân cứ đứng trước cửa bếp thì ngứa hết cả mắt, bà ta quát: "Cô mù hả? Đừng đứng trước mặt tôi nữa, định chắn đường không cho ai đi đấy à?"
Lý Hồng Phân tủi lắm, nhưng bà chị dâu này tính nóng như lửa, cô ta có giận cũng không dám nói, bèn dè dặt lấy một cái muỗng to phải cỡ bằng cánh tay của người trưởng thành để đi vớt dưa, tối nay ăn canh dưa chua đi.
Vương Quế Chi rửa tay xong, đang định vẩy bớt nước trên tay thì lại đụng trúng Lý Hồng Phân đang đứng phía sau. Trùng hợp kiểu gì mà bàn tay mới bị thương lúc trưa lại va vào cái muỗng kia, đau đến nỗi bà ta phải hít sâu một hơi, há mồm mắng xa xả: "Cô mù à! Không phải vừa bảo cô đừng có lởn vởn trước mặt tôi sao?"
Lý Hồng Phân nức nở: "Nhưng, nhưng em ở phía sau chị mà!" Không, thực ra là bà ta đứng phía trước nhưng cô ta không dám nói như vậy.
Vương Quế Chi: "..." Được rồi, đáng lẽ bà ta không nên nói chuyện với cái đứa ngu xuẩn này mới đúng!
Vương Quế Chi đang già mồm lập tức nín thinh, mặt bà ta đỏ bừng, nhìn quanh quất thì thấy chị dâu cả và em dâu ba chẳng ngó ngàng gì đến mình mà đang bận quan tâm cái con vịt giời kia, duy chỉ có đứa dâu út dòm mình lom lom nên bà ta sờ mũi, quát cái người dễ bắt nạt nhất đấy: "Nhìn cái gì mà nhìn, cô chưa bị mẹ mắng bao giờ chắc!"
"Cái thứ ngu dốt, còn không mau ra đây giúp tôi nấu cơm!"
Lý Hồng Phân bị quát là lại nước mắt ngắn nước mắt dài. Cô ta đã làm sai cái gì chứ? Nhìn chị ta thôi mà?
Cô chỉ cảm thấy bội phục chị dâu thứ hai dám chạy tới trước mặt mẹ chồng nói xấu cục cưng nhà họ Diệp thôi, làm gì mà chị ta lại nổi giận với cô chứ? Người mắng chị ta là mẹ chồng, chị ta không làm gì được thế là trút hết lên cô à?
Lý Hồng Phân ấm ức lắm, nhưng vẫn phải đứng dậy đi theo chị dâu hai vào phòng bếp. Cô ta nhìn ra sân thì thấy toàn bộ người nhà đều chạy đến căn phòng phía tây cả rồi, phòng bếp chỉ có hai người bọn họ, lúc này mới chủ động mở lời: "Chị hai, chị nói xem có phải Thu Thu không muốn nấu cơm nên mới giả vờ hôn mê không?"
Người trong nhà đều bận rộn cả, chỉ có Thu Thu là đứa lớn được ở nhà. Con gái nhà người khác lớn như vậy đã biết đủ thứ nữ công gia chánh, thế mà cục cưng của nhà họ Diệp thì ngược lại. Mọi người bận cứ bận, con bé chơi cứ chơi, làm việc mệt muốn chết mà đi về thấy nồi niêu xoong chảo vẫn lạnh thì ai chịu cho nổi?
Lý Hồng Phân càng nghĩ càng cảm thấy mình nói có lý.
Chắc chắn Thu Thu đang giả vờ hôn mê. Con bé làm thế là vì nó không muốn nấu cơm. Khi còn nhỏ cô ta cũng chơi trò đó chán rồi, không muốn nấu cơm thì cũng giả vờ đau bụng!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vương Quế Chi liếc cô ta một cái rồi cười khẩy: "Cục vàng nhà họ Diệp mà cần giả vờ sao? Ngày thường nó khỏe khoắn cũng có thấy nó vào bếp nấu cơm bao giờ chưa?"
Lý Hồng Phân: "..." Hình như là vậy thật.
Thu Thu có rảnh rỗi nhảy nhót cũng không tới phiên con bé vào nấu cơm chứ đừng nói là giả vờ hôn mê.
Vương Quế Chi thấy Lý Hồng Phân cứ đứng trước cửa bếp thì ngứa hết cả mắt, bà ta quát: "Cô mù hả? Đừng đứng trước mặt tôi nữa, định chắn đường không cho ai đi đấy à?"
Lý Hồng Phân tủi lắm, nhưng bà chị dâu này tính nóng như lửa, cô ta có giận cũng không dám nói, bèn dè dặt lấy một cái muỗng to phải cỡ bằng cánh tay của người trưởng thành để đi vớt dưa, tối nay ăn canh dưa chua đi.
Vương Quế Chi rửa tay xong, đang định vẩy bớt nước trên tay thì lại đụng trúng Lý Hồng Phân đang đứng phía sau. Trùng hợp kiểu gì mà bàn tay mới bị thương lúc trưa lại va vào cái muỗng kia, đau đến nỗi bà ta phải hít sâu một hơi, há mồm mắng xa xả: "Cô mù à! Không phải vừa bảo cô đừng có lởn vởn trước mặt tôi sao?"
Lý Hồng Phân nức nở: "Nhưng, nhưng em ở phía sau chị mà!" Không, thực ra là bà ta đứng phía trước nhưng cô ta không dám nói như vậy.
Vương Quế Chi: "..." Được rồi, đáng lẽ bà ta không nên nói chuyện với cái đứa ngu xuẩn này mới đúng!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro