Chương 30 - Sau Này Đừng Hòng Cô Ta Làm Người Tốt
Sao May Mắn Và...
Tử Y
2024-08-14 14:11:38
Dịch giả: ND Uất Kim Hương
Trở lại chỗ ruộng mà Thẩm Thu Bình đang gặt, Thu Thu vừa đi, Thẩm Thu Lệ liền quang quác cái mồm: "Thu Bình này! Không phải chị trách mày nhưng mày thử nhìn làng trên xóm dưới đi, có con gái nhà nào ăn no biếng làm giống con bé Thu Thu nhà mày không? Mày thử ngó sang Lâm Hạnh nhà chị xem, nấu cơm, giặt giũ, chăm em, việc gì nó cũng biết làm hết. Sau này nhà nào cưới được Lâm Hạnh nhà chị thì đúng là nằm mơ cũng có thể cười tỉnh!”
Khi Thẩm Thu Lệ còn trẻ có cuộc sống rất sung sướng ở nhà họ Thẩm, cho nên sau khi lập gia đình, bà ta vẫn giữ nguyên cái tính đó, chỉ biết tránh việc, phải nói là lười đến nỗi chưa thấy ai lười như thế.
Lâm Hạnh là con gái bà ta, bà ta muốn mang tiếng thơm nên không cho cô ta lười biếng, thế là từ bé đã bắt cô ta làm đủ thứ việc nhà, có muốn đoảng cũng không được.
Thẩm Thu Bình nghe xong cũng mặc kệ bà ta: “Chị, em không phải là chị, không tàn nhẫn đến nỗi để cô con gái em dứt ruột đẻ ra làm trâu làm ngựa vậy được, con gái của em mà khổ thì em đau như đứt ruột ấy!”
"Tao lại nhổ vào, Lâm Hạnh nhà này là người mang mệnh may mắn nhá. Nó mới sinh ra đã có số làm bà lớn rồi, nói cái gì mà làm trâu làm ngựa chứ, cái miệng xúi quẩy!" Thẩm Thu Lệ mất hứng, lại bắt đầu đâm thọc: “Thu Thu nhà mày là đứa sao chổi, thương nó làm gì cho phí công. Con nhỏ nặng vía như thế, sau này lập gia đình cũng chỉ làm trâu làm ngựa cho nhà người khác mà thôi.”
Bà ta vừa dứt lời, cách đó không xa liền có hai bóng người đang lại gần, một người là Thu Thu, một người là Lâm Hạnh.
Ánh mắt Thẩm Thu Lệ sáng lên: “Thấy chưa, ngôi sao may mắn nhà tao tới rồi đấy!” Sau đó lại đổi sang giọng móc mỉa ngay: “Sao quả tạ nhà mày cũng tới rồi kìa!”
Thu Thu cũng không nghĩ tới lại trùng hợp như vậy, vừa vòng lại thì gặp ngay Lâm Hạnh cũng đang ra ruộng, trùng hợp hơn là hai người đều nghe được lời Thẩm Thu Lệ vừa nói.
Hai người đưa mắt nhìn nhau. Lâm Hạnh lại thấy con nhỏ Thu Thu mà mẹ vừa nói là sao chổi đang ôm một đống trứng gà rừng trong lồng ngực? Mà nó lấy đâu ra thì không cần hỏi cũng biết.
Mặt Lâm Hạnh tái xám, cũng bất chấp cái gì mà tình cảm chị em ngày xưa, hậm hực vượt lên trước Thu Thu để lao ra chỗ ruộng lúa.
Mà “ngôi sao chổi” Thu Thu lại đứng yên một chỗ, gương mặt ngây ngô gọi mẹ mình: “Mẹ, con nhặt được trứng gà này, nhưng mà nhiều quá nên con cầm không hết, mẹ mau tới giúp con với!”
“Tới đây!” Thẩm Thu Bình đáp lại con gái, trước khi đi còn quay đầu lại nhìn chị mình một cái, bà cố ý nói to: “Chị, không hiểu sao mà ngôi sao nhà em ra đường là nhặt được trứng gà, còn ngôi sao nhà chị nhặt được cái gì rồi ấy nhỉ?”
"..." Thẩm Thu Lệ nhìn Lâm Hạnh hai tay trống không mà sượng trân cả mặt, không lắm mồm thì đâu có mất thể diện thế này chứ!
Trở lại chỗ ruộng mà Thẩm Thu Bình đang gặt, Thu Thu vừa đi, Thẩm Thu Lệ liền quang quác cái mồm: "Thu Bình này! Không phải chị trách mày nhưng mày thử nhìn làng trên xóm dưới đi, có con gái nhà nào ăn no biếng làm giống con bé Thu Thu nhà mày không? Mày thử ngó sang Lâm Hạnh nhà chị xem, nấu cơm, giặt giũ, chăm em, việc gì nó cũng biết làm hết. Sau này nhà nào cưới được Lâm Hạnh nhà chị thì đúng là nằm mơ cũng có thể cười tỉnh!”
Khi Thẩm Thu Lệ còn trẻ có cuộc sống rất sung sướng ở nhà họ Thẩm, cho nên sau khi lập gia đình, bà ta vẫn giữ nguyên cái tính đó, chỉ biết tránh việc, phải nói là lười đến nỗi chưa thấy ai lười như thế.
Lâm Hạnh là con gái bà ta, bà ta muốn mang tiếng thơm nên không cho cô ta lười biếng, thế là từ bé đã bắt cô ta làm đủ thứ việc nhà, có muốn đoảng cũng không được.
Thẩm Thu Bình nghe xong cũng mặc kệ bà ta: “Chị, em không phải là chị, không tàn nhẫn đến nỗi để cô con gái em dứt ruột đẻ ra làm trâu làm ngựa vậy được, con gái của em mà khổ thì em đau như đứt ruột ấy!”
"Tao lại nhổ vào, Lâm Hạnh nhà này là người mang mệnh may mắn nhá. Nó mới sinh ra đã có số làm bà lớn rồi, nói cái gì mà làm trâu làm ngựa chứ, cái miệng xúi quẩy!" Thẩm Thu Lệ mất hứng, lại bắt đầu đâm thọc: “Thu Thu nhà mày là đứa sao chổi, thương nó làm gì cho phí công. Con nhỏ nặng vía như thế, sau này lập gia đình cũng chỉ làm trâu làm ngựa cho nhà người khác mà thôi.”
Bà ta vừa dứt lời, cách đó không xa liền có hai bóng người đang lại gần, một người là Thu Thu, một người là Lâm Hạnh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ánh mắt Thẩm Thu Lệ sáng lên: “Thấy chưa, ngôi sao may mắn nhà tao tới rồi đấy!” Sau đó lại đổi sang giọng móc mỉa ngay: “Sao quả tạ nhà mày cũng tới rồi kìa!”
Thu Thu cũng không nghĩ tới lại trùng hợp như vậy, vừa vòng lại thì gặp ngay Lâm Hạnh cũng đang ra ruộng, trùng hợp hơn là hai người đều nghe được lời Thẩm Thu Lệ vừa nói.
Hai người đưa mắt nhìn nhau. Lâm Hạnh lại thấy con nhỏ Thu Thu mà mẹ vừa nói là sao chổi đang ôm một đống trứng gà rừng trong lồng ngực? Mà nó lấy đâu ra thì không cần hỏi cũng biết.
Mặt Lâm Hạnh tái xám, cũng bất chấp cái gì mà tình cảm chị em ngày xưa, hậm hực vượt lên trước Thu Thu để lao ra chỗ ruộng lúa.
Mà “ngôi sao chổi” Thu Thu lại đứng yên một chỗ, gương mặt ngây ngô gọi mẹ mình: “Mẹ, con nhặt được trứng gà này, nhưng mà nhiều quá nên con cầm không hết, mẹ mau tới giúp con với!”
“Tới đây!” Thẩm Thu Bình đáp lại con gái, trước khi đi còn quay đầu lại nhìn chị mình một cái, bà cố ý nói to: “Chị, không hiểu sao mà ngôi sao nhà em ra đường là nhặt được trứng gà, còn ngôi sao nhà chị nhặt được cái gì rồi ấy nhỉ?”
"..." Thẩm Thu Lệ nhìn Lâm Hạnh hai tay trống không mà sượng trân cả mặt, không lắm mồm thì đâu có mất thể diện thế này chứ!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro