Xuyên Thành Kẻ Sống Không Quá Ba Chương?
Chương 12
Lily Đặng
2024-06-22 23:19:02
Ngày hôm sau, An Ly đúng giờ đến Mai Thượng Các. Hạ Tinh Sương vẫn là đến trước nàng, đang cặm cụi viết.
Rút kinh nghiệm từ hôm trước, lần này cô cẩn thận hơn, cũng không dám làm bừa nữa. Cô im lặng mài mực, lâu lâu lại lén nhìn nàng.
Đẹp thật.
Người ta nói, con gái tuổi trăng rằm là đẹp nhất. Nhưng An Ly lại thấy rằng, người phụ nữ trưởng thành mới là kẻ mang trong mình hình hài hoàn thiện nhất. Họ làm chủ được bản thân, công việc, sự nghiệp, cũng tự biết cách làm cho bản thân hoàn mỹ hơn. Đơn cử như người trước mặt cô, tuy còn trẻ nhưng công danh sự nghiệp cái gì nàng cũng có, "dưới một người trên vạn người". Miễn là đừng biến như trong nguyên tác sau này, thì nàng cái gì cũng ổn.
Nhưng đó là đối với cô, An Ly, một con người hiện đại. Còn với người xưa, kẻ như Hạ Tinh Sương, thì chính là họa!
Từ xưa, người ta có câu, con trai là người trụ vững trong gia đình, trong xã hội, đến bậc đế vương cũng đâu mấy ai là nữ? Ngoại trừ Võ Tắc Thiên là Hoàng đế triều đại Võ Chu, hay như Lý Chiêu Hoàng của đế quốc Đại Việt, cho dù có lên chức làm chủ thiên hạ, cho dù có như thế nào, thì từ những sự kiện đó, người ta không phải càng làm những điều để kìm hãm người phụ nữ ư? Huống hồ, Lý Chiêu Hoàng suy cho cùng chỉ là một con cờ chính trị trong tay Trần Thủ Độ? Rồi là "nam thì tam thê tứ thiếp, nữ chính chuyên chỉ có một chồng", mấy cái đó đã ám sâu vào tiềm thức người ta, đừng nói là người cũ, người hiện đại còn có kẻ cũng thế mà?
Người con gái ở xã hội xưa, hoặc là một kiếp bần hàn, không thì bật lên trong sự dòm ngó của con người. Làm gì có mấy ai quý trọng người phụ nữ đây?
Thành ra người như Hạ Tinh Sương đã hiếm nay còn hiếm hơn. Không phải ai cũng đủ tài giỏi để trở thành trạng nguyên năm mười ba, cũng không có ai mới mười lăm dâng chiếu trảm quan trong triều, có một người là nàng, và cũng chỉ có nàng mới có khả năng này..
Hạ Tinh Sương viết xong, nàng gấp tờ giấy lại.
"Hứa thiên kim." Nàng mở miệng, phá tan suy nghĩ vẩn vơ của cô.
Hứa thiên kim giật mình, "Hạ cô nương có gì sai bảo?"
"Nếu ngươi rảnh quá thì đưa cái này ném vào con bồ câu ở trong lồng trước Mai Thượng Các đi." Hạ Tinh Sương day trán, đôi mắt nhắm lại, lộ vẻ mệt mỏi. Nàng ném bức thư vào An Ly, cô nhanh tay chụp lấy.
"À ừ được." An Ly cầm lấy bức thư đưa ra ngoài, nhét vào ống nhỏ được làm chỗ chân chim bồ câu trắng. Bồ câu sải cánh bay đi, đến khi không còn thấy bóng dáng, cô mới quay móng chân vào trong.
Hạ Tinh Sương đang chống tay thiếp đi.
Cô cũng không làm phiền, để yên cho nàng ngủ. An Ly có cảm giác, mấy ngày này nàng có vẻ khá suy nghĩ nhiều thứ, sắc mặt nàng trông cũng không được tốt.
Cứ như vậy, một người ngủ, một kẻ nhìn.
Người ngủ không yên giấc, kẻ nhìn không rời mắt...
Đến khi Hạ Tinh Sương tỉnh dậy lần nữa, trong Mai Thượng Các chỉ còn mình nàng.
Hứa An Ly có lẽ đi về chỗ của nàng ta rồi.
Nàng vươn tay chạm vào gáy, thì cảm thấy có chút khác lạ.
Người nàng được vào phủ bởi một lớp áo khác ngoài.
Hạ Tinh Sương: "..."
Nàng ta lấy áo ra, gấp gọn lại. Chiếc áo xanh nhạt của người nào đó được nàng để gọn vào một góc.
...
Tối hôm đó, có người đến báo với An Ly rằng trong vòng một tuần tới cô không cần phải đến Mai Thượng Các. Cô hỏi lí do, người đó đáp rằng nàng có việc phải xuống núi, việc gấp rút quá nên không kịp nói trước với cô mà đã đi ngay trong đêm.
Không hiểu sao, cô lại có chút bất an.
Phải nhớ rằng, số lần để Hạ Tinh Sương phải gấp rút xuống núi trong đêm, thực sự rất ít. Trong truyện có đề cập qua chi tiết này, tuy không rõ lắm, nhưng những lần nàng như vậy, thì thường có liên quan đến cục diện trong triều, như ai đó có ý lật đổ triều chính, hay có trận đánh úp từ bên địch, hoặc là vua cũ chết, người cũ lên thay... không biết lần này nàng ta xuống núi gấp như vậy, là có chuyện gì.
Nhưng dù là vì cái gì, thì Hạ Tinh Sương không thể nào an toàn.
Thà như nàng cứ ở trên núi, thì xung quanh nơi đây toàn là sát thủ của nàng ta, tầng tầng lớp lớp người bảo vệ, cho dù con ruồi cũng khó lọt. Nhưng chỉ cần nhấc chân xuống núi, thì không biết sẽ có ai có ý muốn đem nàng xuống địa ngục. Hạ Tinh Sương làm việc, một khi ra tay thì chưa nương tay ai bao giờ, số người nàng đã đắc tội nàng không hề ít. Nếu như...
An Ly trằn trọc không ngủ được.
"Rõ ràng sống chết của Hạ Tinh Sương không tí liên quan đến mình, sao mình lại lo thế nhỉ?"
Cho dù nàng chết ở chốn người thì cô vẫn sống nhăn răng, thậm chí còn được về với cha mẹ. Với lại bản thân nàng là nữ chính của tác phẩm, không thể chết ở thời điểm bây giờ được, sao lại phải lo? Cô lại chỉ mới tiếp xúc với nàng một thời gian rất ngắn,...
Rút kinh nghiệm từ hôm trước, lần này cô cẩn thận hơn, cũng không dám làm bừa nữa. Cô im lặng mài mực, lâu lâu lại lén nhìn nàng.
Đẹp thật.
Người ta nói, con gái tuổi trăng rằm là đẹp nhất. Nhưng An Ly lại thấy rằng, người phụ nữ trưởng thành mới là kẻ mang trong mình hình hài hoàn thiện nhất. Họ làm chủ được bản thân, công việc, sự nghiệp, cũng tự biết cách làm cho bản thân hoàn mỹ hơn. Đơn cử như người trước mặt cô, tuy còn trẻ nhưng công danh sự nghiệp cái gì nàng cũng có, "dưới một người trên vạn người". Miễn là đừng biến như trong nguyên tác sau này, thì nàng cái gì cũng ổn.
Nhưng đó là đối với cô, An Ly, một con người hiện đại. Còn với người xưa, kẻ như Hạ Tinh Sương, thì chính là họa!
Từ xưa, người ta có câu, con trai là người trụ vững trong gia đình, trong xã hội, đến bậc đế vương cũng đâu mấy ai là nữ? Ngoại trừ Võ Tắc Thiên là Hoàng đế triều đại Võ Chu, hay như Lý Chiêu Hoàng của đế quốc Đại Việt, cho dù có lên chức làm chủ thiên hạ, cho dù có như thế nào, thì từ những sự kiện đó, người ta không phải càng làm những điều để kìm hãm người phụ nữ ư? Huống hồ, Lý Chiêu Hoàng suy cho cùng chỉ là một con cờ chính trị trong tay Trần Thủ Độ? Rồi là "nam thì tam thê tứ thiếp, nữ chính chuyên chỉ có một chồng", mấy cái đó đã ám sâu vào tiềm thức người ta, đừng nói là người cũ, người hiện đại còn có kẻ cũng thế mà?
Người con gái ở xã hội xưa, hoặc là một kiếp bần hàn, không thì bật lên trong sự dòm ngó của con người. Làm gì có mấy ai quý trọng người phụ nữ đây?
Thành ra người như Hạ Tinh Sương đã hiếm nay còn hiếm hơn. Không phải ai cũng đủ tài giỏi để trở thành trạng nguyên năm mười ba, cũng không có ai mới mười lăm dâng chiếu trảm quan trong triều, có một người là nàng, và cũng chỉ có nàng mới có khả năng này..
Hạ Tinh Sương viết xong, nàng gấp tờ giấy lại.
"Hứa thiên kim." Nàng mở miệng, phá tan suy nghĩ vẩn vơ của cô.
Hứa thiên kim giật mình, "Hạ cô nương có gì sai bảo?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Nếu ngươi rảnh quá thì đưa cái này ném vào con bồ câu ở trong lồng trước Mai Thượng Các đi." Hạ Tinh Sương day trán, đôi mắt nhắm lại, lộ vẻ mệt mỏi. Nàng ném bức thư vào An Ly, cô nhanh tay chụp lấy.
"À ừ được." An Ly cầm lấy bức thư đưa ra ngoài, nhét vào ống nhỏ được làm chỗ chân chim bồ câu trắng. Bồ câu sải cánh bay đi, đến khi không còn thấy bóng dáng, cô mới quay móng chân vào trong.
Hạ Tinh Sương đang chống tay thiếp đi.
Cô cũng không làm phiền, để yên cho nàng ngủ. An Ly có cảm giác, mấy ngày này nàng có vẻ khá suy nghĩ nhiều thứ, sắc mặt nàng trông cũng không được tốt.
Cứ như vậy, một người ngủ, một kẻ nhìn.
Người ngủ không yên giấc, kẻ nhìn không rời mắt...
Đến khi Hạ Tinh Sương tỉnh dậy lần nữa, trong Mai Thượng Các chỉ còn mình nàng.
Hứa An Ly có lẽ đi về chỗ của nàng ta rồi.
Nàng vươn tay chạm vào gáy, thì cảm thấy có chút khác lạ.
Người nàng được vào phủ bởi một lớp áo khác ngoài.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hạ Tinh Sương: "..."
Nàng ta lấy áo ra, gấp gọn lại. Chiếc áo xanh nhạt của người nào đó được nàng để gọn vào một góc.
...
Tối hôm đó, có người đến báo với An Ly rằng trong vòng một tuần tới cô không cần phải đến Mai Thượng Các. Cô hỏi lí do, người đó đáp rằng nàng có việc phải xuống núi, việc gấp rút quá nên không kịp nói trước với cô mà đã đi ngay trong đêm.
Không hiểu sao, cô lại có chút bất an.
Phải nhớ rằng, số lần để Hạ Tinh Sương phải gấp rút xuống núi trong đêm, thực sự rất ít. Trong truyện có đề cập qua chi tiết này, tuy không rõ lắm, nhưng những lần nàng như vậy, thì thường có liên quan đến cục diện trong triều, như ai đó có ý lật đổ triều chính, hay có trận đánh úp từ bên địch, hoặc là vua cũ chết, người cũ lên thay... không biết lần này nàng ta xuống núi gấp như vậy, là có chuyện gì.
Nhưng dù là vì cái gì, thì Hạ Tinh Sương không thể nào an toàn.
Thà như nàng cứ ở trên núi, thì xung quanh nơi đây toàn là sát thủ của nàng ta, tầng tầng lớp lớp người bảo vệ, cho dù con ruồi cũng khó lọt. Nhưng chỉ cần nhấc chân xuống núi, thì không biết sẽ có ai có ý muốn đem nàng xuống địa ngục. Hạ Tinh Sương làm việc, một khi ra tay thì chưa nương tay ai bao giờ, số người nàng đã đắc tội nàng không hề ít. Nếu như...
An Ly trằn trọc không ngủ được.
"Rõ ràng sống chết của Hạ Tinh Sương không tí liên quan đến mình, sao mình lại lo thế nhỉ?"
Cho dù nàng chết ở chốn người thì cô vẫn sống nhăn răng, thậm chí còn được về với cha mẹ. Với lại bản thân nàng là nữ chính của tác phẩm, không thể chết ở thời điểm bây giờ được, sao lại phải lo? Cô lại chỉ mới tiếp xúc với nàng một thời gian rất ngắn,...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro