Xuyên Thành Kẻ Sống Không Quá Ba Chương?
Mang đầu đến trước mặt ta thôi là được
Lily Đặng
2024-06-22 23:19:02
Sau ngày hôm đó, Hạ Tinh Sương không đề cập đến chuyện mùi lạ, cô cũng không nói gì. Chỉ có điều, trong đầu cô vẫn có chút nghi hoặc: Hạ đại nhân nàng ta đã đoán được ra kẻ làm chuyện đó là ai, vậy tại sao lại không vạch trần ra chứ? Rốt cuộc, nàng ta đang nghĩ gì...
Cơ mà, nghi hoặc của cô đã được giải đáp, nhưng lại là vào khi đại quân đánh chiếm được thành chính. Kẻ đứng đầu đất nước đó đã treo cổ tự sát, quân thì đầu hàng, tự nguyện dâng thành. Hạ Tinh Sương biết được kết quả, trái lại không hề ngạc nhiên chút nào. Cô từng hỏi nàng vì sao, thì nàng ta đáp thế này:
"Hơi muộn so với dự định của ta. Đáng ra chỉ đánh trong vòng một tháng, mà giờ lại muộn hơn năm ngày. Có chút thất vọng." Vừa nói vừa phe phẩy cây quạt, làm ra dáng buồn thiu thỉu.
"..." Cuối cùng vẫn là thắng mà, không cần phải thế chứ.
"Ngươi không hiểu đâu. Thêm một ngày, là quân ta sẽ thêm suy nhược." Hạ Thái sư đứng trên thành trọng điểm của đất nước này, nhìn cảnh vật phía dưới: "Hứa An Ly, ngươi đi kêu người gọi Trần Minh Ngọc ra đây gặp ta."
An Ly nghe lời nàng. Một lát sau, một cô gái đi đến cạnh nàng. Nàng ta cúi đầu hành lễ, rồi đứng cạnh nàng. Cô thì đứng một bên, không ảnh hưởng hai người nói chuyện.
Không biết nói gì, mà nhìn từ xa cô thấy mặt của nàng ta không được tốt lắm, hồi lại thấy nàng ta quỳ xuống, đập đầu trước mặt Hạ Tinh Sương.
An Ly: "..." Nghiêm trọng đến thế cơ à?
Còn nàng, vì An Ly đứng sau lưng nàng, nên không thấy sắc mặt nàng như thế nào.
Khoảng chừng hai mươi phút sau, nàng mới quay người lại, nhìn thấy cô, đôi chân mày đang nhíu lại dãn ra. Nàng đi đến bên cạnh cô, nhỏ giọng nói: "Chúng ta xuống thành thôi."
Cô gật đầu, vừa đi vừa hỏi nàng: "Hạ đại nhân, Trần cô nương... sao thế ạ?"
"Ngươi chắc còn nhớ hôm chúng ta ra khỏi lều vì khí lạ chứ?" Hạ Tinh Sương bình thản hỏi.
"Nhớ." Cô nhận ra chuyện gì đó, "Không lẽ, người gây ra là cô ta?"
Nàng gật đầu một cái.
"Tại sao?" Cô hỏi.
"Trần Minh Ngọc, là em họ của Trần Đức. Tuy là anh em họ, nhưng lại không cùng huyết thống. Lần này đánh trận, là nàng ta xin đi theo để chăm sóc hắn."
"Vậy có liên quan gì đến chúng ta?"
"Không phải chúng ta, mà là ngươi." Hai người đi xuống thành, ở đó có người chuẩn bị hai con ngựa. Mỗi người một con, rồi cưỡi ngựa đi xem vòng quanh nơi này.
"Ta ư?" Cô đã làm cái gì đâu? Ăn rồi chạy theo Hạ đại nhân mà.
"Trần Đức có vẻ có hứng thú với ngươi."
Nghe đến đây, thì có vẻ là hơi hơi hiểu rồi.
"Cho nên là, Trần Minh Ngọc không thích ta. Nhưng mà tại sao lại đến phòng của ta với người. Nàng ta không sợ à?"
Hạ Tinh Sương cười khẩy một cái, "Lén lút làm ra hành động này, chắc là muốn xem thử ngươi có gì để anh họ nàng thích ngươi. Cũng như ngươi, hôm đó ngươi bí mật cho người đi kêu ta ra cái nơi không có một bóng người, rồi đẩy ta xuống nước ấy."
"...Hạ đại nhân, khi đó tiểu nữ ngu si, bốc đồng. Giờ tỉnh ra rồi." Nàng ta vẫn nhớ, và nàng ta vẫn dí cô, hic. "Người đã biết, tại sao lại không xử ngay?"
"Nói ngay thì hơi không thích hợp lắm. Giờ trận đã đánh xong, xử cũng đâu muộn?"
"Người đã nói gì với nàng ta mà khiến nàng ta đập đầu quỳ lạy người vậy?" Đây mới chính là cái cô thực sự thắc mắc trong lòng nãy giờ.
Hạ Tinh Sương vỗ quạt vào bờm ngựa, "Cũng không có gì. Ta chỉ nói là nàng làm như vậy là vào tội mưu sát mệnh quan triều đình, tội này xứng chém đầu, tru di tam tộc. Cơ mà ta lại không muốn liên lụy đến Trần Đức, nên sẽ không tiết lộ. Bù lại... nàng ta phải chết. Chết bằng cách nào cũng được, miễn là giao được cái đầu của nàng đến trước mặt ta là được."
Nói rất nhẹ nhàng, thong thả, như thể đang kể về cây về hoa, chứ không phải là chết ở đây.
An Ly: "..." Cô nuốt nước bọt, trong lòng tự nhiên có một nỗi sợ khó tả.
Tình trạng của "Hứa An Ly" hôm trước còn kinh khủng hơn, mà nàng ta vẫn để cô sống đến tận bây giờ...
Có vẻ Hạ Tinh Sương nhận ra cô đang nghĩ cái gì, nàng ta cười như có như không.
"Ngươi đã trả giá rồi. Cơ mà mệnh ngươi lớn, không chết. Mà đã không chết, có lẽ là do ông trời chưa muốn ngươi gặp ma, nên ta đã bỏ qua."
"..." Hạ đại nhân, thực ra người người đẩy ngã đã chết thật rồi...
Không rõ "Hứa An Ly" thực sự chết như thế nào. Cơ mà với lí do là chết đuối trong truyện, có vẻ đủ kinh khủng. Vùng vẫy trong đám nước, nhận thức rõ ràng mình từ từ chết đi, cái cảm giác này... cô nghĩ cũng không muốn nghĩ tới.
Cơ mà, nghi hoặc của cô đã được giải đáp, nhưng lại là vào khi đại quân đánh chiếm được thành chính. Kẻ đứng đầu đất nước đó đã treo cổ tự sát, quân thì đầu hàng, tự nguyện dâng thành. Hạ Tinh Sương biết được kết quả, trái lại không hề ngạc nhiên chút nào. Cô từng hỏi nàng vì sao, thì nàng ta đáp thế này:
"Hơi muộn so với dự định của ta. Đáng ra chỉ đánh trong vòng một tháng, mà giờ lại muộn hơn năm ngày. Có chút thất vọng." Vừa nói vừa phe phẩy cây quạt, làm ra dáng buồn thiu thỉu.
"..." Cuối cùng vẫn là thắng mà, không cần phải thế chứ.
"Ngươi không hiểu đâu. Thêm một ngày, là quân ta sẽ thêm suy nhược." Hạ Thái sư đứng trên thành trọng điểm của đất nước này, nhìn cảnh vật phía dưới: "Hứa An Ly, ngươi đi kêu người gọi Trần Minh Ngọc ra đây gặp ta."
An Ly nghe lời nàng. Một lát sau, một cô gái đi đến cạnh nàng. Nàng ta cúi đầu hành lễ, rồi đứng cạnh nàng. Cô thì đứng một bên, không ảnh hưởng hai người nói chuyện.
Không biết nói gì, mà nhìn từ xa cô thấy mặt của nàng ta không được tốt lắm, hồi lại thấy nàng ta quỳ xuống, đập đầu trước mặt Hạ Tinh Sương.
An Ly: "..." Nghiêm trọng đến thế cơ à?
Còn nàng, vì An Ly đứng sau lưng nàng, nên không thấy sắc mặt nàng như thế nào.
Khoảng chừng hai mươi phút sau, nàng mới quay người lại, nhìn thấy cô, đôi chân mày đang nhíu lại dãn ra. Nàng đi đến bên cạnh cô, nhỏ giọng nói: "Chúng ta xuống thành thôi."
Cô gật đầu, vừa đi vừa hỏi nàng: "Hạ đại nhân, Trần cô nương... sao thế ạ?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ngươi chắc còn nhớ hôm chúng ta ra khỏi lều vì khí lạ chứ?" Hạ Tinh Sương bình thản hỏi.
"Nhớ." Cô nhận ra chuyện gì đó, "Không lẽ, người gây ra là cô ta?"
Nàng gật đầu một cái.
"Tại sao?" Cô hỏi.
"Trần Minh Ngọc, là em họ của Trần Đức. Tuy là anh em họ, nhưng lại không cùng huyết thống. Lần này đánh trận, là nàng ta xin đi theo để chăm sóc hắn."
"Vậy có liên quan gì đến chúng ta?"
"Không phải chúng ta, mà là ngươi." Hai người đi xuống thành, ở đó có người chuẩn bị hai con ngựa. Mỗi người một con, rồi cưỡi ngựa đi xem vòng quanh nơi này.
"Ta ư?" Cô đã làm cái gì đâu? Ăn rồi chạy theo Hạ đại nhân mà.
"Trần Đức có vẻ có hứng thú với ngươi."
Nghe đến đây, thì có vẻ là hơi hơi hiểu rồi.
"Cho nên là, Trần Minh Ngọc không thích ta. Nhưng mà tại sao lại đến phòng của ta với người. Nàng ta không sợ à?"
Hạ Tinh Sương cười khẩy một cái, "Lén lút làm ra hành động này, chắc là muốn xem thử ngươi có gì để anh họ nàng thích ngươi. Cũng như ngươi, hôm đó ngươi bí mật cho người đi kêu ta ra cái nơi không có một bóng người, rồi đẩy ta xuống nước ấy."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"...Hạ đại nhân, khi đó tiểu nữ ngu si, bốc đồng. Giờ tỉnh ra rồi." Nàng ta vẫn nhớ, và nàng ta vẫn dí cô, hic. "Người đã biết, tại sao lại không xử ngay?"
"Nói ngay thì hơi không thích hợp lắm. Giờ trận đã đánh xong, xử cũng đâu muộn?"
"Người đã nói gì với nàng ta mà khiến nàng ta đập đầu quỳ lạy người vậy?" Đây mới chính là cái cô thực sự thắc mắc trong lòng nãy giờ.
Hạ Tinh Sương vỗ quạt vào bờm ngựa, "Cũng không có gì. Ta chỉ nói là nàng làm như vậy là vào tội mưu sát mệnh quan triều đình, tội này xứng chém đầu, tru di tam tộc. Cơ mà ta lại không muốn liên lụy đến Trần Đức, nên sẽ không tiết lộ. Bù lại... nàng ta phải chết. Chết bằng cách nào cũng được, miễn là giao được cái đầu của nàng đến trước mặt ta là được."
Nói rất nhẹ nhàng, thong thả, như thể đang kể về cây về hoa, chứ không phải là chết ở đây.
An Ly: "..." Cô nuốt nước bọt, trong lòng tự nhiên có một nỗi sợ khó tả.
Tình trạng của "Hứa An Ly" hôm trước còn kinh khủng hơn, mà nàng ta vẫn để cô sống đến tận bây giờ...
Có vẻ Hạ Tinh Sương nhận ra cô đang nghĩ cái gì, nàng ta cười như có như không.
"Ngươi đã trả giá rồi. Cơ mà mệnh ngươi lớn, không chết. Mà đã không chết, có lẽ là do ông trời chưa muốn ngươi gặp ma, nên ta đã bỏ qua."
"..." Hạ đại nhân, thực ra người người đẩy ngã đã chết thật rồi...
Không rõ "Hứa An Ly" thực sự chết như thế nào. Cơ mà với lí do là chết đuối trong truyện, có vẻ đủ kinh khủng. Vùng vẫy trong đám nước, nhận thức rõ ràng mình từ từ chết đi, cái cảm giác này... cô nghĩ cũng không muốn nghĩ tới.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro