Xuyên Thành Linh Miêu, Ta Trở Thành Linh Vật Của Vương Phủ

Đã đến Tây An h...

2024-10-26 01:41:13

" A.. ah.. nhẹ chút. Ngươi mạnh tay quá đó."

"Ngồi im thì không đau đâu."

"Á~ Nhẹ tay thôi trời ơi. Người ta đau đó."

"Ngươi mau im cho ta! Vết thương không đến nỗi khiến ngươi phát ra thứ âm thanh như vậy."

Duật Vân ấn mạnh vào vết thương khiến Hạ Nhược Vũ rít một hơi lạnh. Một người sống trong giới hòa bình, pháp luật làm chủ thì làm gì có chuyện gặp phải mấy chuyện như này chứ. Mà cái thời đại này có khi pháp luật không có tác dụng lắm, đến hổ còn không thể nhốt lại an toàn.

Một thanh niên như y làm sao lại phải dính phải chuyện này chứ. Thật xui xẻo mà.

" Hà... sao ta lại đến cái thế giới chết tiệt này chứ. Ta muốn về nhà... ta nhớ điện thoại, máy tính và mọi thứ..." Hạ Nhược Vũ cúi đầu lầm bẩm, đến bây giờ y mới thấy mấy thứ đó quan trọng để nhường nào.

"Ngươi lầm bẩm cái gì vậy. Còn không mau mặc y phục lại."

Duật Vân làm sao mà không nghe rõ được chứ. Chỉ là hắn không hiểu, Hạ Nhược Vũ lại nói mấy cái lạ đến vậy.

Mấy cái tên lạ hoắc đó là ở nơi y từng sống sao?

" À ờ, cảm ơn đã giúp ta băng bó nha."

" Lần sau cẩn thận một chút. Cũng đừng có lao lên không kế hoạch như vậy nghe chưa. Lỡ như là thích khách thì sao, ngươi đã chết dưới kiếm độc rồi."

"Được rồi mà, ngươi nhiều chuyện thế. Mau lên về lại chỗ kia thôi, chúng ta phải nhanh đến Tây An huyện nhanh lên."

Duật Vân nhìn y chạy trước mà nhíu mày, y đang hành động rất lạ. Chẳng lẽ bị con hồ kia dọa sợ rồi sao? Nhưng không phải là chính con hồ mới phải sợ y sao?

Thôi kệ, nếu như không ảnh hưởng đến chuyến du hành này là được.

Hắn chỉnh chu lại y phục rồi quay lại chỗ giao chiến ban nãy. Hạ Nhược Vũ đã đi phụ giúp mọi người dọn dẹp lại xe ngựa.

Y vẫn tươi cười tinh nghịch như vậy. Chắc thật sự là hắn nghĩ nhiều rồi. Duật Vân thở dài rồi đi lại kéo y vào lòng quở trách.

"Ngươi bị thương đấy, để ý bản thân dùn bổn vương. Nếu ngươi chết thì ai quậy phá trong viện của bổn vương

ทนัล day."

"Ể, ngươi hết giận ta rồi sao? Ngươi ban nãy nhìn đáng sợ quá nên ta không dám lại gần."

Hạ Nhược Vũ ngả vào lòng hắn, đầu nhỏ ngước lên. Khóe miệng còn vương nụ cười xinh đẹp.

" Bồn vương giận ngươi hồi nào? Là ngươi nghĩ nhiều rồi."

" Thật sao? Ngươi không giận à, hay quá. Chụt!"

Hạ Nhược Vũ vui mừng nhảy lên, sau đó thơm lên má Duật Vân một cái rồi chạy đến xe ngựa ngồi đung chân.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Duầt Vần: "..."

Đám người: "..."

" À ha, coi như ta bị lóa mắt rồi. Các ngươi làm nhanh lên cho vương- Khụ công tử di chuyển."

Mấy người kia cũng cúi đầu làm việc. Còn Duật Vân đứng ngơ đó, hắn đưa tay lên sờ vào chỗ y vừa thơm.

" Thật... mềm."

Duật Vân thầm nghĩ, đôi môi đó xúc cảm rất tốt. Không giống với nam nhân như hắn.

Cảm giác gì nhỉ? Có chút tiếc nuối, lại có chút tham lam. Hắn muốn chạm thêm vào đôi môi đó, muốn nó đặt lên

mat han & nhieu cho khac nhau nนa.

" Chac, minh bi dien roi" Han lac dau sau do di den xe ngua.

" Vương gia, ngài như vậy bảo sao chưa có vương phi. Lại phải để chúng tiểu nhân ra tay rồi. Haiz, vương gia nhà bày đúng là đầu gỗ mà."

Một người đứng đó nói, tên bên cạnh vỗ bốp vào đầu hắn mắng: "Ngươi nói nhỏ thôi. Chuyện này phải làm trong âm thẩm nghe chưa. Đừng có nói to ra như vậy, gọi thêm mấy tên nữa lại đây bàn kế hoạch."

" Được luôn. Vương gia, đợi bọn ta mang vương phi về cho ngài."

Ừ thì kệ bọn chúng. Duật Vân với Hạ Nhược Vũ đâu có biết chuyện này đâu.

" Nè, sao ngươi ngồi xa vậy. Không sợ lại bị ám sát nữa sao?"

" Bổn vương dễ chết đến vậy sao?"

"A ngươi bị gì rồi. Chẳng lẽ con hồ kia làm ngươi bị úng não rồi sao?"

Duật Vân trán nổi đầy hắc tuyển. Một điều nhịn chín điều lành, y còn bị thương.

" Ngươi nghĩ nhiều, coi chừng ngươi mới bị ám sát đấy."

Hạ Nhược Vũ nhếch mũi, xời mấy cái chuyện ám sát này y xin chạy. Làm gì thì làm, bảo toàn mạng sống mới là nhất.

" Đến lúc đó ngươi bảo vệ ta nha."

" Nha."

"Nha."

" Nha, đi mà Duật Vân."

"Ngươi tránh ra một chút. Tối quá!"

Hắn đẩy mặt y ra xa, Hạ Nhược Vũ đâu có chịu thua. Cứ dính như keo vào người hắn.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Duật Vân nhìn y mà bất lực. Y là mèo hay đỉa mà bám dai vậy?

" Nếu như ngươi làm cho ta một chuyện ta sẽ đồng ý."

Hạ Nhược Vũ hớn hở, ngồi nhìn hắn với ánh mắt long lanh.

" Ngươi nói, nếu như giúp được ta sẽ giúp!"

Duật Vân không nói gì, ngón tay chỉ lên bên má mình. Y không hiểu, chỉ vào má làm gì. Mặt y dính gì sao?

Hình như y biết gì rồi, Hạ Nhược Vũ cười tà ma nhìn hắn. Tay che miệng cười.

" Này nhé, đừng nói ngươi thích ta thơm ngươi nha."

Duật Vân lập tức quay mặt đi chỗ khác. Không để ý y nữa.

"Ơ này, ta giỡn ta giỡn thôi mà. Đừng giận ta thơm, ta thơm cho ngươi. Bao nhiêu cái cũng được, bao nhiêu cũng được hết. Đừng giận mà."

"Mỗi ngày."

" Hả?"

" Phải làm như vậy mỗi ngày. Không thiếu ngày nào."

Hạ Nhược Vũ cười nhưng vẫn phải cố gắng giữ bình tĩnh. Y tự tin vỗ ngực.

" Đơn giản, nếu ngươi không chê ta hôi miệng"

Nói mới nhớ, kiếp trước ai cũng thích cậu thơm má cả. Chẳng lẽ môi y có gì thu hút họ sao? Ai ai cũng muốn cậu thơm cho vài cái rồi cười khà khà. Chẳng lẽ hắn cũng thích sao?

Thôi kệ, họ thích là được, Duật Vân cũng vậy.

Thế là trong lúc đi đến Tây An thì ngày nào Hạ Nhược Vũ cũng làm nhiệm vụ mỗi ngày. Y chỉ chọn nơi không có người thơm thôi. Tại y ngại đó, ai đời lại hôn người con trai khác như vậy chứ. Chưa kể hẳn là nam nhân cổ đại, bị đồn bậy thì lại khổ cho hắn.

Thế là qua một tháng đi đường. Đoàn người cũng đã đến được Tây An.

Mới đi một chút thôi mà Hạ Nhược Vũ đã cảm thấy cơn nóng của hạn hán rồi. Như này đừng nói cỏ, mèo như y cũng chịu chết.

" Công tử, đã đến nơi rồi ạ."

Tác giả có đôi lời.

Các bạn ơi, tác phẩm bày của mình đã đạt tác phẩm hia mươi chương ưu tú rồi! / tung hoa/

Cảm ơn các bạn đã giúp mình đạt được thành tựu như vậy. Cảm ơn sự ủng hộ nhiệt tình từ các bạn!

Mình mong các bạn sẽ ủng hộ mãnh liệt như vậy đến khi tác phẩm đạt 40 chương xuất sắc nha.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Thành Linh Miêu, Ta Trở Thành Linh Vật Của Vương Phủ

Số ký tự: 0