Xuyên Thành Linh Miêu, Ta Trở Thành Linh Vật Của Vương Phủ
Đoàn xiếc.
2024-10-26 01:41:13
Hạ Nhược Vũ chạy lại gần đó, y nhìn xuống mặt nước.
Ngũ quan của y được phản chiếu lại, Hạ Nhược Vũ thích thú ngắm nhìn xung quanh.
" Chỗ này có ai biết đến chưa nhỉ?"
Hạ Nhược Vũ nhìn xung quanh, không có một dấu tích nào cho thấy có người từng đến đây cả. Vậy là y là người đầu tiên tìm thấy chỗ này, thật sự cảm giác lúc này rất là khoái chí.
" Tuyệt vời! Cảm giác khám phá ra điều mới thật sự rất tuyệt." Hạ Nhược Vũ cởi bỏ quần áo, nhảy xuống dưới nước nghịch.
Tuy ở thân thể mèo thì y không thích chạm nước lắm. Bởi vì lông dính nước rất khó chịu, lại lâu khô nữa. Nhưng bây giờ hóa hình người rồi, y khỏi lo không được tắm hằng ngày.
" Nhưng mà, nếu mình về chỗ Duật Vân với cơ thể này thì có bị cho là kẻ điên không? Hay bị coi là gián điệp này nọ rồi bị chém bay đầu không?"
" Rồi lỡ... hắn đem mình làm trò đùa để hành hạ thì sao? Ôi không cái thân già của tôi, không thể để chuyện đó sảy ra được!"
Hạ Nhược Vũ nằm ngửa trên mặt nước nhìn bày trời.
Nền trời xanh không một bóng mây, gió hiu hiu thổi nhẹ. Thật đẹp làm sao, nhưng mà tâm trạng của Hạ Nhược Vũ lại chẳng đẹp được.
Gần một canh giờ trôi qua, y vẫn chưa biến lại thành mèo.
" Không lẽ cần thần chú sao? Nhưng mình đâu biết mấy cái đó."
Ách xì!
Hạ Nhược Vũ ngâm nước lâu quá nên cảm nhẹ rồi. Y ngoi lên bờ mặc lại y phục rồi tìm một gốc cây to ngồi xuống.
Ách xì!
" Mẫu thân nó, hoài không nghĩ ra cách gì hết."
Y chống cằm nhắm mắt lại, vô thức nghĩ đến bản thân mình lúc là con mèo nhỏ. Bỗng dưng cả cơ thể nóng ran lên, y như lúc biến thành người.
Qua thêm một lúc, Hạ Nhược Vũ đã hoàn toàn biến trở lại thành mèo. Y nhảy vài cái xem có gặp trục trặc gì không, cảm thấy ổn rồi mới yên tâm.
" Hóa ra, chỉ cần nghĩ đến hình dạng mà bản thân muốn biến thành thì có thể à? Vậy thử biến thành người lại coi."
Hạ Nhược Vũ lại nghĩ, quả đúng là như vậy. Y nghĩ một chút là có thể biến thành người, lại thêm một chút biến về dạng mèo.
Cứ lặp lại vài lần như vậy thì Hạ Nhược Vũ mới hài lòng.
" Vậy là không sợ bị chém đầu rồi. Tốt quá!"
Chân mèo rất mềm, Hạ Nhược Vũ rất nhanh đã chạy về nơi mà y biến thành người. Sau đó men theo hướng cũ mà về lại kinh thành.
Về đến nhà trời cũng tối, y chạy về phòng Duật Vân. Kêu lên mấy tiếng thông báo.
" Ngươi còn biết đường trở về sao? Sao không đi đến mai hẵng về." Duật Vân từ sau bức bình phong đi ra. Hắn vừa mới tắm xong. Trên người chỉ quấn một cái khăn trắng ngang hông, mái tóc dài được buông xõa thảnh thơi.
" Ừ hứ, cơ bắp rất đẹp nha. Ta ước mình được như ngươi đấy." Hạ Nhược Vũ chăm chăm nhìn vào bụng của Duật Vân. Hắn đi lại gõ lên trán y mấy cái mắng.
" Cái con mèo bi.ến thái nhà ngươi. Cất ngay cái ánh mắt đó lại."
" Ta ngắm ngươi thì làm sao chứ? Ngươi nên biết ơn mới phải khi được bổn linh miêu ngắm trúng."
Duật Vân không chấp con mèo bé tí là y, quay người vào trong mặc y phục. Còn y chỉ ngồi đó đợi đồ ăn đến, cả ngày không ăn y đói sắp ngỏm đến nơi rồi.
" Vương gia, đồ ăn đã được đặt trên bàn. Mời vương gia dùng bữa."
Duật Vân buộc lửng tóc lên rồi bế Hạ Nhược Vũ ra ngoài. Hắn nói lại với quản gia.
" Lấy thêm một cái chén nhỏ đi. Cho nhóc này nữa."
" Vâng."
Tối hôm đó cả hai ăn đêm một chút rồi đi nghỉ.
Sáng hôm sau, y lại tung tăng chạy đến chỗ của của Tô Liên. Cậu thấy y đến thì ôm y lên rồi ngồi nói chuyện.
Người nói mà mèo có thể hiểu sao? Nhũng kẻ không biết chắc sẽ chê Tô Liên bị vấn đề về đầu óc. Kẻ biết rõ chúng thì chỉ im lặng nhìn.
À, hôm bay có cả Vu Tình đến nữa, nhóc con ngồi nói chuyện với Tô Liên rất là vui. Cả hai không thiếu chủ đề để nói.
" Ta nói nhé Tô huynh, mấy hôm nữa có một đoàn xiếc về đây biểu diễn. Huynh có muốn đi không?"
" Đoàn xiếc?" Tô Liên đang chải lông cho Hạ Nhược Vũ thì quay qua hỏi. Vu Tình hứng thú kể cho hai người nghe về đoàn xiếc.
" Đúng đó, đoàn xiếc này rất nổi, nghe nói đã đi tham thú một nửa thế giới này rồi. Bọn họ sẽ dừng chân ở chỗ chúng ta tầm một tuần nữa. Chắc sẽ đi vô cung diễn, đến lúc đó ta sẽ kêu Duật ca đưa huynh đi cùng."
" Trong cung sao? Ta nghĩ sẽ không đi đâu."
" Tại sao chứ? Huynh đi chung cho ta vui đi mà." Vu Tình ăn vạ trên bàn, nhóc đó nằm trườn ra chiếm hết chỗ trống. Nằm la làng kêu.
" Ta đi thì sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của ngài ấy. Chưa kể, lỡ ta làm hỏng buổi xem mắt thì sao?"
Vu Tình ngồi bật dậy, ánh mắt nghi ngờ nhìn Tô Liên: " Huynh không biết sao, hoàng huynh tuyên bố trước mặt hoàng thượng rằng bản thân là đoạn tụ, chỉ thích nam nhân. "
" Hơn nữa, ta thấy huynh và ca ca rất hợp nhau. Hai người đi chung với với thật sự rất xứng đôi!"
Tô Liên nghe bậy thì nhíu mày. Cậu nhìn Hạ Nhược Vũ ở đùi mình rồi nhìn Vu Tình.
" Vu Tình, ăn nói cho cẩn thận một chút. Ta không hề có bất cứ tâm tư tình cảm nào với Duật Vân. Đệ còn ghép lung tung thì ta sẽ nói với hắn tăng gấp ba lượng bài tập cho đệ đấy?"
Vu Tình bị dọa, xanh mặt lắc đầu lo sợ: " Được, ta không ghép lung tung nữa. Huynh đừng nói với ca ca, ta sẽ không nói chuyện này cho ai nghe đâu."
Khổ, chỉ là nhóc đó buột miệng nói ra thôi mà đã bị dọa đến mất mật. Hạ Nhược Vũ nằm ở đó mà thở dài.
" Không hổ là bài tập, có thể dọa sợ một thiếu niên đến mức này. Đúng là mình xem nhẹ việc học của mình rồi. Meo."
Vu Tình vẫn không bỏ qua, nhóc nhìn Tô Liên thỏ thẻ: " Vậy hôm đó huynh có đi chung với chúng ta không?"
" Sẽ không. Nhưng ta nghĩ đoàn xiếc sẽ không đi ngay sau đó đâu. Có khi họ sẽ biểu diễn ở những chỗ bình dân thì sao. Đến lúc đó đi cũng không muộn. "
" Được sao? Vậy lúc đó huynh nhất định phải mặc thật đẹp đó. Ta sẽ xin ít tiền tiêu vặt từ ca ca để mua nhiều món ngon ăn."
Vu Tình vui vẻ, nhóc đó thầm nghĩ. Nếu như huynh không có tình cảm thì sao? Ta lúc đó sẽ khiến huynh nhận ra tình cảm của mình với ca ca của ta mà thôi. Huynh làm tẩu của ta cũng được nữa là.
Ngũ quan của y được phản chiếu lại, Hạ Nhược Vũ thích thú ngắm nhìn xung quanh.
" Chỗ này có ai biết đến chưa nhỉ?"
Hạ Nhược Vũ nhìn xung quanh, không có một dấu tích nào cho thấy có người từng đến đây cả. Vậy là y là người đầu tiên tìm thấy chỗ này, thật sự cảm giác lúc này rất là khoái chí.
" Tuyệt vời! Cảm giác khám phá ra điều mới thật sự rất tuyệt." Hạ Nhược Vũ cởi bỏ quần áo, nhảy xuống dưới nước nghịch.
Tuy ở thân thể mèo thì y không thích chạm nước lắm. Bởi vì lông dính nước rất khó chịu, lại lâu khô nữa. Nhưng bây giờ hóa hình người rồi, y khỏi lo không được tắm hằng ngày.
" Nhưng mà, nếu mình về chỗ Duật Vân với cơ thể này thì có bị cho là kẻ điên không? Hay bị coi là gián điệp này nọ rồi bị chém bay đầu không?"
" Rồi lỡ... hắn đem mình làm trò đùa để hành hạ thì sao? Ôi không cái thân già của tôi, không thể để chuyện đó sảy ra được!"
Hạ Nhược Vũ nằm ngửa trên mặt nước nhìn bày trời.
Nền trời xanh không một bóng mây, gió hiu hiu thổi nhẹ. Thật đẹp làm sao, nhưng mà tâm trạng của Hạ Nhược Vũ lại chẳng đẹp được.
Gần một canh giờ trôi qua, y vẫn chưa biến lại thành mèo.
" Không lẽ cần thần chú sao? Nhưng mình đâu biết mấy cái đó."
Ách xì!
Hạ Nhược Vũ ngâm nước lâu quá nên cảm nhẹ rồi. Y ngoi lên bờ mặc lại y phục rồi tìm một gốc cây to ngồi xuống.
Ách xì!
" Mẫu thân nó, hoài không nghĩ ra cách gì hết."
Y chống cằm nhắm mắt lại, vô thức nghĩ đến bản thân mình lúc là con mèo nhỏ. Bỗng dưng cả cơ thể nóng ran lên, y như lúc biến thành người.
Qua thêm một lúc, Hạ Nhược Vũ đã hoàn toàn biến trở lại thành mèo. Y nhảy vài cái xem có gặp trục trặc gì không, cảm thấy ổn rồi mới yên tâm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
" Hóa ra, chỉ cần nghĩ đến hình dạng mà bản thân muốn biến thành thì có thể à? Vậy thử biến thành người lại coi."
Hạ Nhược Vũ lại nghĩ, quả đúng là như vậy. Y nghĩ một chút là có thể biến thành người, lại thêm một chút biến về dạng mèo.
Cứ lặp lại vài lần như vậy thì Hạ Nhược Vũ mới hài lòng.
" Vậy là không sợ bị chém đầu rồi. Tốt quá!"
Chân mèo rất mềm, Hạ Nhược Vũ rất nhanh đã chạy về nơi mà y biến thành người. Sau đó men theo hướng cũ mà về lại kinh thành.
Về đến nhà trời cũng tối, y chạy về phòng Duật Vân. Kêu lên mấy tiếng thông báo.
" Ngươi còn biết đường trở về sao? Sao không đi đến mai hẵng về." Duật Vân từ sau bức bình phong đi ra. Hắn vừa mới tắm xong. Trên người chỉ quấn một cái khăn trắng ngang hông, mái tóc dài được buông xõa thảnh thơi.
" Ừ hứ, cơ bắp rất đẹp nha. Ta ước mình được như ngươi đấy." Hạ Nhược Vũ chăm chăm nhìn vào bụng của Duật Vân. Hắn đi lại gõ lên trán y mấy cái mắng.
" Cái con mèo bi.ến thái nhà ngươi. Cất ngay cái ánh mắt đó lại."
" Ta ngắm ngươi thì làm sao chứ? Ngươi nên biết ơn mới phải khi được bổn linh miêu ngắm trúng."
Duật Vân không chấp con mèo bé tí là y, quay người vào trong mặc y phục. Còn y chỉ ngồi đó đợi đồ ăn đến, cả ngày không ăn y đói sắp ngỏm đến nơi rồi.
" Vương gia, đồ ăn đã được đặt trên bàn. Mời vương gia dùng bữa."
Duật Vân buộc lửng tóc lên rồi bế Hạ Nhược Vũ ra ngoài. Hắn nói lại với quản gia.
" Lấy thêm một cái chén nhỏ đi. Cho nhóc này nữa."
" Vâng."
Tối hôm đó cả hai ăn đêm một chút rồi đi nghỉ.
Sáng hôm sau, y lại tung tăng chạy đến chỗ của của Tô Liên. Cậu thấy y đến thì ôm y lên rồi ngồi nói chuyện.
Người nói mà mèo có thể hiểu sao? Nhũng kẻ không biết chắc sẽ chê Tô Liên bị vấn đề về đầu óc. Kẻ biết rõ chúng thì chỉ im lặng nhìn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
À, hôm bay có cả Vu Tình đến nữa, nhóc con ngồi nói chuyện với Tô Liên rất là vui. Cả hai không thiếu chủ đề để nói.
" Ta nói nhé Tô huynh, mấy hôm nữa có một đoàn xiếc về đây biểu diễn. Huynh có muốn đi không?"
" Đoàn xiếc?" Tô Liên đang chải lông cho Hạ Nhược Vũ thì quay qua hỏi. Vu Tình hứng thú kể cho hai người nghe về đoàn xiếc.
" Đúng đó, đoàn xiếc này rất nổi, nghe nói đã đi tham thú một nửa thế giới này rồi. Bọn họ sẽ dừng chân ở chỗ chúng ta tầm một tuần nữa. Chắc sẽ đi vô cung diễn, đến lúc đó ta sẽ kêu Duật ca đưa huynh đi cùng."
" Trong cung sao? Ta nghĩ sẽ không đi đâu."
" Tại sao chứ? Huynh đi chung cho ta vui đi mà." Vu Tình ăn vạ trên bàn, nhóc đó nằm trườn ra chiếm hết chỗ trống. Nằm la làng kêu.
" Ta đi thì sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của ngài ấy. Chưa kể, lỡ ta làm hỏng buổi xem mắt thì sao?"
Vu Tình ngồi bật dậy, ánh mắt nghi ngờ nhìn Tô Liên: " Huynh không biết sao, hoàng huynh tuyên bố trước mặt hoàng thượng rằng bản thân là đoạn tụ, chỉ thích nam nhân. "
" Hơn nữa, ta thấy huynh và ca ca rất hợp nhau. Hai người đi chung với với thật sự rất xứng đôi!"
Tô Liên nghe bậy thì nhíu mày. Cậu nhìn Hạ Nhược Vũ ở đùi mình rồi nhìn Vu Tình.
" Vu Tình, ăn nói cho cẩn thận một chút. Ta không hề có bất cứ tâm tư tình cảm nào với Duật Vân. Đệ còn ghép lung tung thì ta sẽ nói với hắn tăng gấp ba lượng bài tập cho đệ đấy?"
Vu Tình bị dọa, xanh mặt lắc đầu lo sợ: " Được, ta không ghép lung tung nữa. Huynh đừng nói với ca ca, ta sẽ không nói chuyện này cho ai nghe đâu."
Khổ, chỉ là nhóc đó buột miệng nói ra thôi mà đã bị dọa đến mất mật. Hạ Nhược Vũ nằm ở đó mà thở dài.
" Không hổ là bài tập, có thể dọa sợ một thiếu niên đến mức này. Đúng là mình xem nhẹ việc học của mình rồi. Meo."
Vu Tình vẫn không bỏ qua, nhóc nhìn Tô Liên thỏ thẻ: " Vậy hôm đó huynh có đi chung với chúng ta không?"
" Sẽ không. Nhưng ta nghĩ đoàn xiếc sẽ không đi ngay sau đó đâu. Có khi họ sẽ biểu diễn ở những chỗ bình dân thì sao. Đến lúc đó đi cũng không muộn. "
" Được sao? Vậy lúc đó huynh nhất định phải mặc thật đẹp đó. Ta sẽ xin ít tiền tiêu vặt từ ca ca để mua nhiều món ngon ăn."
Vu Tình vui vẻ, nhóc đó thầm nghĩ. Nếu như huynh không có tình cảm thì sao? Ta lúc đó sẽ khiến huynh nhận ra tình cảm của mình với ca ca của ta mà thôi. Huynh làm tẩu của ta cũng được nữa là.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro