Xuyên Thành Linh Miêu, Ta Trở Thành Linh Vật Của Vương Phủ

Lập kế hoạch.

2024-10-26 01:41:13

Trong lúc chờ thủ hạ đi điều tra, Duật Vân cùng Hạ Nhược Vũ đi ngó xung quanh.

Toàn bộ ba quả đồi đều trọc lóc không còn sợi tóc nào. Suối cũng đã trơ đáy, đúng là thiên tai không chừa một ai mà.

"Duật Vân, ngươi đã có kế sách chưa?"

" Chuyện này vẫn một lời khó nói. Nhớ ba năm trước, ta đến đây một lần theo lệnh của bệ hạ. Trồng phủ xanh toàn bộ vùng đất trống kia. Vì nơi đây có một dãy núi lửa nên đất đai lúc nào cũng khô cằn cả."

" Nguồn nước khá dồi dào, nhưng khi hạn hán đến không biết vì sao toàn bộ nước đều rút hết. Cứ như bốc hơi hết lên."

Duật Vân vừa đi vừa giải thích cho y nghe. Hạ Nhược Vũ nghiền ngẫm, nếu như là núi lửa thì có lẽ sẽ có thứ đó.

" Nè, dẫn ta đến chỗ núi lửa đi. Ta muốn kiểm tra một chút."

" Ngươi tính làm gì?"

" Cứ dẫn ta đi đi."

Duật Vân không nghĩ nhiều, hắn dẫn y men theo bìa rừng đến một vùng đất khác. Nơi đây vì tàn dư của dung nham nên cây cối khó phát triển.

" Ngươi tính làm gì?"

"Đợi tý đi. Để ta đi quanh đã."

Phía xa là ba miệng núi lửa đã tắt, Hạ Nhược Vũ chỉ đi lại gần đó để xem. Càng đến gần, hơi nóng càng cao. Đất đá nóng ran lên, y đi giày vào rồi mà vẫn cảm nhận được sức nóng.

" Chỗ này, chắc là có đi."

Thông thường, khi núi lửa còn hoạt động, xung quanh nó sẽ có các mạch nước ngầm bên dưới. Vì sức nóng của dung nham nên đã khiến nước bị đun nóng và bốc hơi.

Mà mạch nước ngầm nằm ở dưới sâu trong lòng đất nên không thể thông khí. Vì vậy đã sảy ra một vụ nổ hơi nước. Từ đó nước mới được đưa lên trên, nước ngầm bị hun nóng lên gọi là suối nước nóng.

" Nếu như vậy thì có lẽ quanh đây phải có một dòng suối nào đó."

Hạ Nhược Vũ đi sâu vào bên trong hơn. Vì để tiện đi lại nên y đã hóa thành dạng mèo để di chuyển.

Các giác quan của động vật nhạy bén hơn con người rất nhiều lần. Nên khi ở dạng mèo y có thể cảm nhận rõ hơi nước trong không khí.

" Tiểu Vũ, ngươi đi đầu rồi."

Meo.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hạ Nhược Vũ đã tìm thấy nó, y chạy về phía Duật Vân rồi kêu lớn.

"Duật Vân, lại đây nhanh lên!"

Hắn tưởng có chuyện nên đã dùng khinh công chạy nhanh nhất có thể đến chỗ y.

" Ngươi sao vậy? Bị thương sao?"

" Bình tĩnh, có chuyện vui cho ngươi đây. Đi theo ta."

" Chuyện gì?"

" Cứ đi rồi biết."

Hạ Nhược Vũ hớn hở kéo tay hẳn đi. Duật Vân thì đang hoang mang không biết chuyện gì.

" Ngươi đến đây, chỗ này có nước này."

Duật Vân bất ngờ, hắn đi lại nhưng lại không thấy giọt nước nào. Nghi hoặc càng lớn, hắn quay qua nhìn Hạ Nhược Vũ.

" Ngươi thật sự nghĩ chỗ này có nước? Nhưng chẳng phải là đất không thôi sao?"

Hạ Nhược Vũ lắc đầu tặc lưỡi: " Chậc chậc, ngươi để ý kĩ. Không khí chỗ này và chỗ ngươi đúng lúc nãy khác nhau không?"

Hắn cũng suy ngẫm rồi cảm nhận. Quả thật, chỗ này có chút nóng nhưng lại không mang cảm giác khó chịu. Khi da tiếp xúc còn mang chút ẩm ẩm của nước.

" Chỗ này... thật sự có nước sao?"

Hắn ngước lên nhìn trời, bầu trời nắng chang chang không một bóng mây. Cái nắng của buổi sáng tuy tốt nhưng

khong the 8 qua เลิน.

" Không thử sao biết được. Bây giờ chúng ta đánh dấu tạm thời ở đây đã. Đợi khi thông tin mà Lâm Miên mang về rồi tìm cách khôi phục chỗ này."

" Dugc."

Duật Vân cầm một cái khăn đỏ nhỏ dắt vào khe đất ở đó. Coi như đánh dấu địa điểm. Sau đó đường đi đến đây cũng được đánh dấu lại phòng quên đường. Cái này là do Hạ Nhược Vũ sợ lại đường nên mới làm vậy. Chứ tuyệt đối không phải y mù đường!

Sau khi về đến phòng. Huyện lệnh có tiếp đón một chút nhưng họ từ chối rồi đóng chặt cửa phòng lại.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


" Sao rồi, có gì chú ý không?"

Lâm Miên lấy ra một tờ giấy, bên trong là các điều cần quan tâm nhất.

" Một năm rưỡi trước hạn hán kéo đến. Ban đầu người vẫn có việc làm bình thường. Nhưng nửa năm sau đó, mùa màng của họ bỗng tồn hại. Tìm ra thì mới thấy đầu nguồn của con suối chảy quanh thành đã bị bẩn. Xác động vật và những thứ bẩn khác ném xuống sông khiến nước bị ô nhiễm."

" Người dân có dọn dẹp nhưng ba hôm lại bị. Thế là huyện lệnh đã nói rằng cả thành đã bị tà ma quấy phá. Muốn lập đền trừ tà nên đã cho chặt toàn bộ cây lớn để xây đền. Còn có một thùng cống nạp cho đền."

" Thùng cống nạp?"

" Thùng cống nạp cho phép người dân cống nạp vật phẩm như tiền bạc, của cài hoặc bất cứ thứ gì có thể trao đổi. có người nói rằng cống nạp càng nhiều thì Phật tổ mới hiện linh rồi diệt trừ tà ma quẩy phá."

" Ta phi! Chuyện vô đạo đức như vậy mà tại sao người dân không biết tránh chứ? Tà ma cái gì, quấy phá cái gì.

Đều tầm bậy!" Hạ Nhược Vũ đập bàn cái rầm. Duật Vân thì vẫn im lặng, gương mặt hắn chưa từng để lộ ra một tia cảm xúc nào.

" Nghe cho hết đi."

Lâm Miên gật đầu tiếp tục kể.

" Sau đó hạn hán càng kéo dài. Người dân có cúng thêm bao nhiêu cũng không thấy biến chuyển. Đành bắt đầu đồ tội cho thiên nhiên, cây cối và mọi thứ thuộc thiên nhiên đều bị phá hết. Phần còn sót lại của rừng cũng là do họ chặt hết."

Hạ Nhược Vũ nắm chặt tay, người dân ở đây sao lại có cái lối suy nghĩ như vậy nhỉ? Tại sao không nghĩ xa hơn mà cứ đồ tội hết lên người khác.

" Hết rồi chứ?"

"Vâng."

" Vậy thì nghe kế hoạch của ta đây."

Ba người ngồi trên bàn tròn thảo luận. Để tránh bị rò rỉ thông tin nên họ dùng giấy bút để trao đổi.

" Vậy nhé. Chuyện này cứ như vậy mà tiến hành. Ngươi cho người đi theo ta để đến chỗ có nguồn nước. Còn Duật Vân thì đi xử tên quan huyện đi."

Hai người còn lại gật đầu. Sau đó chia ra hai hướng di chuyển.

Mọi chuyện sẽ được giả quyết nếu nó đi theo kế hoạch. Nhưng liệu chắc rằng nó sẽ hoàn hảo chứ?

Suối nước nóng, suối thủy nhiệt hoặc suối địa nhiệt là một suối được tạo ra do sự xuất hiện của nước ngầm được đun nóng bằng địa nhiệt trên bề mặt Trái đất. Nước ngẩm được đun nóng bởi các khối macma nông ( đá nóng chảy ) hoặc do lưu thông qua các đứt gãy đến đá nóng sâu trong lớp vỏ Trái đất.

Nguồn: Internet.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Thành Linh Miêu, Ta Trở Thành Linh Vật Của Vương Phủ

Số ký tự: 0