Xuyên Thành Linh Miêu, Ta Trở Thành Linh Vật Của Vương Phủ
Ngươi ghét nó c...
2024-10-26 01:41:13
Sau hôm đó, người dân đã có nước sinh hoạt lại. Tuy hơi nóng nhưng vẫn ổn, chỉ cần để nước vào chỗ có bóng râm là được.
Hạ Nhược Vũ như đã hứa sẽ phát lương thực trợ giúp cho bá tánh nên đã nán lại thêm mấy ngày. Duật Vân cũng đâu thể bỏ y ở lại được, thể là cả đoàn ở lâu thêm một chút.
"Ngươi cẩn thận một chút. Bao gạo này rất nặng, để ta giúp."
" Đa tạ đại nhân."
Người vữa nãy là người cuối cùng nhận lương thực. Hạ Nhược Vũ vươn vai một cái rồi thở dài.
" Ha, cuối cùng cũng xong rồi. Vậy là có thể về nhà rồi."
" Hạ công tử, uống chút nước giải khát."
" Cảm ơn nha. Nhưng mà Duật vương đâu?"
" Bẩm công tử, Duật vương đã đợi ngài ở sảnh tại nhà huyện lệnh ạ."
Hạ Nhược Vũ uống hớp nước thật sâu rồi đặt đó. Y nhảy chân sáo đi tìm Duật Vân.
Cũng không quá lâu, y đã tìm thấy hắn. Theo thói quen, y sẽ nhảy vồ lên lưng hắn mà nằm thản nhiên. Nhưng vó lẽ y đã quên, bản thân bây giờ không còn là con mèo vô hại nữa.
" Duật Vân, ngươi đây rồi."
Duật Vân giữ vững lưng cho y bám lên. Hắn đặt tách trà xuống rồi đỡ y.
" Cẩn thận, ngươi cứ như này thì làm sao mà gọi là nam nhân được."
"Sao chứ, bộ nam nhân không được như ta sao? Ta có làm trò này ta vẫn là nam nhân chứ bộ. Ngươi cứng ngắc
ดุนล์ ๕6."
Hạ Nhược Vũ phồng má giận dỗi, đứng thẳng lên rồi ngồi đối diện với hắn.
" Nhìn kìa, ai mới là người sai đây. Ngươi cứ như này ta bỏ ngươi lại đây cho ngươi đi bộ về một mình đấy."
" Hơ, ngươi dám không? Tô Liên mà biết chắc chắn sẽ lột da ngươi!"
" Ngươi đe dọa sai người rồi nhé. Tô Liên không biết ngươi đã hóa người đâu. Bây giờ ta nói hắn sẽ tin ta hơn là tin ngươi đấy."
Hạ Nhược Vũ đập bàn, mặt y vì tức mà đỏ lên trông rất đáng yêu. Duật Vân nhìn mà chỉ muốn cười thật lớn lên thôi.
" Ngươi nói láo! Tô Liên làm sao có thể phớt lờ ta được. Y cưng ta đến vậy mà."
" Nhưng ngươi lúc đó là mèo. Còn bây giờ thì khác rồi, hắn có lẽ sẽ ghét những người nói dối chăng?"
" Không thể nào! Ngươi nói dối, chắc chắn ngươi nói dối rồi!"
Duật Vân mỉm cười, hắn nhún vai trả lời một câu khiến Hạ Nhược Vũ càng tức hơn.
" Ai mà biết được."
Các bạn có biết hậu quả của việc chọc giận tiểu miêu miêu của chúng ta là gì không?
Chính là Duật Vân hắn không được thơm buổi sáng. Không chỉ vậy, nguyên một ngày đi đường hẳn không được chạm vào người của Hạ Nhược Vũ dù chỉ là một sợi lông.
" Ngươi vẫn còn giận ta sao?"
" Ta nào dám giận ngài Duật vương cao quý chứ?"
" Có kẻ nào dám nói chuyện với ta mà như ngươi không? Ăn nói như vậy mà cũng được à."
Hạ Nhược Vũ quay đi chỗ khác. Y không thèm để tâm đến hắn nữa.
"Ta nghe nói, ai mà hay tức giận sẽ rất nhanh già. Tiểu Vũ ngươi nói xem có đúng không?"
Duật Vân sấn lại chỗ y, Hạ Nhược Vũ quơ tay đập thẳng vào mặt hắn mà nháo nhào.
" Ý ngươi là ta già đúng không? Ta xấu xí đúng không hả?"
"Ngươi mới là tên xấu xí, cả nhà ngươi đều xấu xí!"
Duật Vân bắt lấy tay y, hắn kéo y lại gần rồi trêu chọc: " Vậy là ngươi chửi cả hoàng thượng sao? Ngươi không biết hắn là hoàng huynh ruột thị của ta à?"
" Còn nữa, ngươi phải biết Minh Lan là hoàng hậu, cũng là vợ của hoàng thượng. Ngươi nỡ lòng chửi nàng như vậy sao?"
Hạ Nhược Vũ tức đến phát khóc, y mếu máo đánh hắn hả giận.
"Ta mắng ngươi, ngươi lôi người nhà ngươi ra làm gì. Ngươi muốn ném ta đi mà, sao bây giờ lại dính vào với ta làm gì. Thả ta ra, ta muốn ra khỏi đây."
Y sụt sùi tủi thân, vì câu nói của hắn mà y mất ngủ cả đêm. Chỉ sợ hắn bỏ y đi thật, vậy mà giờ còn trêu chọc y.
Đúng là tức chết miêu mà!
Duật Vân lại không nghĩ nhiều như vậy, không nghĩ mèo nhỏ này lại suy nghĩ sâu xa đến thế. Hắn chẳng qua chỉ muốn y vui vẻ thêm một chút, lại không biết lời nói khiến y tổn thương. Hôm nay cũng tính chọc y để y hết giận, ai dè khiến Hạ Nhược Vũ khóc luôn rồi.
" Ngươi nghe ta nói, hôm qua ta là muốn trêu ngươi một chút. Hoàn toàn không có ý thật trong câu nói. Ngươi ngoan nào, là nam nhân ai lại khóc như vậy chứ."
Hạ Nhược Vũ càng khóc lớn. Y đấm đá loạn xạ vào người Duật Vân khiến hắn lỡ dùng lực tay mạnh.
" Ngươi bóp tay ta đau! Mau bỏ ta ra nhanh lên!"
Hạ Nhược Vũ giật tay mình ra rồi xoa xoa. Quả nhiên chỗ hắn vừa nắm đã đỏ lên những vết hần. Duật Vân thả tay ra rồi ngồi đổi diện nhìn y.
" Ta xin lỗi, đưa tay đây để ta xem cho. Nếu không sẽ để lại vết nặng hơn đấy."
" Ngươi nói thật?" Hạ Nhược Vũ không còn tin vào lời hắn nói. Y phải tự hỏi ra thì có khi sẽ có chút thật lòng.
" Ừm, ta nói thật. Nhanh đưa tay đây ta xem." Hắn cầm lấy tay y nhẹ nhàng xem xét. Ngón tay thô ráp xoa nhẹ vùng bị đỏ lên.
Không chần chừ, Duật Vần đưa tay Hạ Nhược Vũ lên rồi đặt ở đó một nụ hồn. Rồi ngước nhìn y.
Hạ Nhược Vũ nhìn từ góc độ này mới thấy hắn quyến rũ như thế nào. Y đỏ tai hồng mặt né đi ánh mắt đó.
" Ngươi sao vậy? Có gì ngoài kia sao?"
Hắn không thích y nhìn chỗ khác, tay đặt lên má y kéo khuôn mặt y lại gần rồi...
Chụt.
" Ngươi... ngươi làm cái trò gì vậy hả? Sao lại hôn ta chứ!"
Hạ Nhược Vũ đưa tay lên che miệng, người ngả về phía sau né xa hắn. Duật Vân nhìn phản ứng đó, có lẽ hắn đã lường trước rồi.
" Ta hôn ngươi. Ngươi ghét nó chứ?"
" Sao lại hỏi cái câu vô duyên như vậy chứ hả?" Hạ Nhược Vũ đập lên đầu hắn, lại ngại ngùng quay đi hướng khác.
"Ta không ghét... chỉ là hơi bất ngờ thôi.."
Duật Vần: "!!"
Có vẻ như câu trả lời này hắn chữa nghĩ tới.
Hạ Nhược Vũ như đã hứa sẽ phát lương thực trợ giúp cho bá tánh nên đã nán lại thêm mấy ngày. Duật Vân cũng đâu thể bỏ y ở lại được, thể là cả đoàn ở lâu thêm một chút.
"Ngươi cẩn thận một chút. Bao gạo này rất nặng, để ta giúp."
" Đa tạ đại nhân."
Người vữa nãy là người cuối cùng nhận lương thực. Hạ Nhược Vũ vươn vai một cái rồi thở dài.
" Ha, cuối cùng cũng xong rồi. Vậy là có thể về nhà rồi."
" Hạ công tử, uống chút nước giải khát."
" Cảm ơn nha. Nhưng mà Duật vương đâu?"
" Bẩm công tử, Duật vương đã đợi ngài ở sảnh tại nhà huyện lệnh ạ."
Hạ Nhược Vũ uống hớp nước thật sâu rồi đặt đó. Y nhảy chân sáo đi tìm Duật Vân.
Cũng không quá lâu, y đã tìm thấy hắn. Theo thói quen, y sẽ nhảy vồ lên lưng hắn mà nằm thản nhiên. Nhưng vó lẽ y đã quên, bản thân bây giờ không còn là con mèo vô hại nữa.
" Duật Vân, ngươi đây rồi."
Duật Vân giữ vững lưng cho y bám lên. Hắn đặt tách trà xuống rồi đỡ y.
" Cẩn thận, ngươi cứ như này thì làm sao mà gọi là nam nhân được."
"Sao chứ, bộ nam nhân không được như ta sao? Ta có làm trò này ta vẫn là nam nhân chứ bộ. Ngươi cứng ngắc
ดุนล์ ๕6."
Hạ Nhược Vũ phồng má giận dỗi, đứng thẳng lên rồi ngồi đối diện với hắn.
" Nhìn kìa, ai mới là người sai đây. Ngươi cứ như này ta bỏ ngươi lại đây cho ngươi đi bộ về một mình đấy."
" Hơ, ngươi dám không? Tô Liên mà biết chắc chắn sẽ lột da ngươi!"
" Ngươi đe dọa sai người rồi nhé. Tô Liên không biết ngươi đã hóa người đâu. Bây giờ ta nói hắn sẽ tin ta hơn là tin ngươi đấy."
Hạ Nhược Vũ đập bàn, mặt y vì tức mà đỏ lên trông rất đáng yêu. Duật Vân nhìn mà chỉ muốn cười thật lớn lên thôi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
" Ngươi nói láo! Tô Liên làm sao có thể phớt lờ ta được. Y cưng ta đến vậy mà."
" Nhưng ngươi lúc đó là mèo. Còn bây giờ thì khác rồi, hắn có lẽ sẽ ghét những người nói dối chăng?"
" Không thể nào! Ngươi nói dối, chắc chắn ngươi nói dối rồi!"
Duật Vân mỉm cười, hắn nhún vai trả lời một câu khiến Hạ Nhược Vũ càng tức hơn.
" Ai mà biết được."
Các bạn có biết hậu quả của việc chọc giận tiểu miêu miêu của chúng ta là gì không?
Chính là Duật Vân hắn không được thơm buổi sáng. Không chỉ vậy, nguyên một ngày đi đường hẳn không được chạm vào người của Hạ Nhược Vũ dù chỉ là một sợi lông.
" Ngươi vẫn còn giận ta sao?"
" Ta nào dám giận ngài Duật vương cao quý chứ?"
" Có kẻ nào dám nói chuyện với ta mà như ngươi không? Ăn nói như vậy mà cũng được à."
Hạ Nhược Vũ quay đi chỗ khác. Y không thèm để tâm đến hắn nữa.
"Ta nghe nói, ai mà hay tức giận sẽ rất nhanh già. Tiểu Vũ ngươi nói xem có đúng không?"
Duật Vân sấn lại chỗ y, Hạ Nhược Vũ quơ tay đập thẳng vào mặt hắn mà nháo nhào.
" Ý ngươi là ta già đúng không? Ta xấu xí đúng không hả?"
"Ngươi mới là tên xấu xí, cả nhà ngươi đều xấu xí!"
Duật Vân bắt lấy tay y, hắn kéo y lại gần rồi trêu chọc: " Vậy là ngươi chửi cả hoàng thượng sao? Ngươi không biết hắn là hoàng huynh ruột thị của ta à?"
" Còn nữa, ngươi phải biết Minh Lan là hoàng hậu, cũng là vợ của hoàng thượng. Ngươi nỡ lòng chửi nàng như vậy sao?"
Hạ Nhược Vũ tức đến phát khóc, y mếu máo đánh hắn hả giận.
"Ta mắng ngươi, ngươi lôi người nhà ngươi ra làm gì. Ngươi muốn ném ta đi mà, sao bây giờ lại dính vào với ta làm gì. Thả ta ra, ta muốn ra khỏi đây."
Y sụt sùi tủi thân, vì câu nói của hắn mà y mất ngủ cả đêm. Chỉ sợ hắn bỏ y đi thật, vậy mà giờ còn trêu chọc y.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đúng là tức chết miêu mà!
Duật Vân lại không nghĩ nhiều như vậy, không nghĩ mèo nhỏ này lại suy nghĩ sâu xa đến thế. Hắn chẳng qua chỉ muốn y vui vẻ thêm một chút, lại không biết lời nói khiến y tổn thương. Hôm nay cũng tính chọc y để y hết giận, ai dè khiến Hạ Nhược Vũ khóc luôn rồi.
" Ngươi nghe ta nói, hôm qua ta là muốn trêu ngươi một chút. Hoàn toàn không có ý thật trong câu nói. Ngươi ngoan nào, là nam nhân ai lại khóc như vậy chứ."
Hạ Nhược Vũ càng khóc lớn. Y đấm đá loạn xạ vào người Duật Vân khiến hắn lỡ dùng lực tay mạnh.
" Ngươi bóp tay ta đau! Mau bỏ ta ra nhanh lên!"
Hạ Nhược Vũ giật tay mình ra rồi xoa xoa. Quả nhiên chỗ hắn vừa nắm đã đỏ lên những vết hần. Duật Vân thả tay ra rồi ngồi đổi diện nhìn y.
" Ta xin lỗi, đưa tay đây để ta xem cho. Nếu không sẽ để lại vết nặng hơn đấy."
" Ngươi nói thật?" Hạ Nhược Vũ không còn tin vào lời hắn nói. Y phải tự hỏi ra thì có khi sẽ có chút thật lòng.
" Ừm, ta nói thật. Nhanh đưa tay đây ta xem." Hắn cầm lấy tay y nhẹ nhàng xem xét. Ngón tay thô ráp xoa nhẹ vùng bị đỏ lên.
Không chần chừ, Duật Vần đưa tay Hạ Nhược Vũ lên rồi đặt ở đó một nụ hồn. Rồi ngước nhìn y.
Hạ Nhược Vũ nhìn từ góc độ này mới thấy hắn quyến rũ như thế nào. Y đỏ tai hồng mặt né đi ánh mắt đó.
" Ngươi sao vậy? Có gì ngoài kia sao?"
Hắn không thích y nhìn chỗ khác, tay đặt lên má y kéo khuôn mặt y lại gần rồi...
Chụt.
" Ngươi... ngươi làm cái trò gì vậy hả? Sao lại hôn ta chứ!"
Hạ Nhược Vũ đưa tay lên che miệng, người ngả về phía sau né xa hắn. Duật Vân nhìn phản ứng đó, có lẽ hắn đã lường trước rồi.
" Ta hôn ngươi. Ngươi ghét nó chứ?"
" Sao lại hỏi cái câu vô duyên như vậy chứ hả?" Hạ Nhược Vũ đập lên đầu hắn, lại ngại ngùng quay đi hướng khác.
"Ta không ghét... chỉ là hơi bất ngờ thôi.."
Duật Vần: "!!"
Có vẻ như câu trả lời này hắn chữa nghĩ tới.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro