Xuyên Thành Linh Miêu, Ta Trở Thành Linh Vật Của Vương Phủ
Té xuống hồ.
2024-10-26 01:41:13
Hạ Nhược Vũ tỉnh dậy khi nghe thấy tiếng gà gáy vào sáng sớm. Y đang nằm trên một miếng đệm mềm mại.
" Chỗ này lại là đâu nữa đây?" Y nhìn xung quanh, chỗ này là một căn phòng mang phong cách cổ đại, mọi thứ đều được làm bằng gỗ mài. Mùi gỗ cũng thoang thoảng bên mũi.
Hạ Nhược Vũ thử động thân một chút, bụng y bị một thứ gì đó quấn quanh nên khá khó chịu.
Y dùng tay sờ thử. Lại nhớ tới bản thân là con vật không còn là một nam nhân cao lớn nữa. Từ việc nhìn vào tay và chân thì có thể đoán y là con vật bốn chân.
Lại thử cất giọng một tiếng, cổ họng phát ra thứ tiếng rất dễ thương.
Meo~
Hạ Nhược Vũ khựng lại ngay lập tức, lại thử kêu thêm mấy tiếng như để chứng minh.
" Mẹ ơi, tổ tiên nhà mình ơi. Con xuyên không rồi, lại xuyên vô cái xác của một con mèo nữa. Ai đó cứu con với đi!"
Hạ Nhược Vũ ôm đầu kêu meo méo, Tiếng kêu đã làm người bên ngoài chú ý đến. Tiếng chân đều đều bước vào.
Nam nhân với bộ lam y tinh xảo mở cửa bước vô. Hắn với vẻ mặt không cảm xúc nhìn y.
" Mi kêu cái gì hả. Có biết là rất ồn không?"
Hắn còn chọc chọc vô cái trán nhỏ của tiểu miêu y. Hạ Nhược Vũ bị trêu mà phản kháng, chân trước đưa lên cào loạn xạ.
" Meo meo, tên khùng kia. Mau bỏ cái tay ngươi ra nhanh lên!"
Tên nam nhân không những không thôi chọc ghẹo, mà còn mạnh tay hơn khi búng mạnh vào trán y khiến đầu y đau điếng.
"...."
" Meo, tên khùng kia mau bỏ tay ra nhanh lên. Đau chết bổn miêu ta rồi!"
Dĩ nhiên là Duật Vân không hiểu lời y nói rồi, hắn chọc chán rồi mới thôi. Còn ngồi lại nói chuyện với Hạ Nhược Vũ.
" Ngươi đó, người ngợm bẩn thỉu vậy mà dám bám vào người ta. Nếu không phải ta thấy ngươi đáng thương, với cả ta không sát hại động vật vô tội thì ngươi đã chết từ hôm qua rồi."
Hạ Nhược Vũ nghe mà chẳng hiểu hắn nói cái gì. Chỉ thấy cái miệng kia nói chuyện không ngừng khiến y cảm thấy đau đầu. Chân trước đưa lên che tai mình lại.
Duật Vân thấy vậy mới khó hiểu, cái tiểu bạch miêu này đang làm cái gì vậy? Đây là chê hắn nói nhiều sao?
Hắn mỉm cười mà trán nổi đầy hắc tuyến. Bàn tay lại giơ lên, co ngón tay lại búng thêm một cái lên đầu nhỏ của Hạ Nhược Vũ.
Meooo!
" Aaa, tên nam nhân cổ đại xấu xí kia. Đau quá đi mất, ta làm gì ngươi mà lại búng ta hoài vậy. Đây là ngược đãi động vật yếu đuối, là ngược đãi a!"
Cả hai đều nói nhưng cũng đều không hiểu nhau nói gì. Duật Vân thì cứ trêu đùa Hạ Nhược Vũ, còn Hạ Nhược Vũ lại phải đối chọi gay gắt với ngón tay tưởng chừng nhỏ kia nhưng sức lực rất lớn.
Hắn giày vò y một hồi rồi mới rời đi. Hạ Nhược Vũ được tha mà thở dài cảm tạ trời đất.
Y đứng dậy, cử động cơ thể một chút để xem phản ứng của cơ thể. Quả nhiên, khá tốt.
Không biết bằng cách nào, Hạ Nhược Vũ bước đi bằng bốn chân như thể rất quen và không có bài xích gì.
Y đi dạo xung quanh nơi này.
Nơi y đứng là một tòa phủ to lớn, đường đi được lát phiến đá trơn. Xung quanh trông nhiều loại hoa mà y chẳng biết tên bông nào ra bông nào. Hạ nhân đi tới đi lui liên hồi, Hạ Nhược Vũ đứng trên mái ngói nhìn xuống mà mông lung.
" Nơi này là nơi nào? Bọn họ là ai vậy và tại sao mình lại xuyên vào cơ thể của con mèo này?"
Hàng loạt câu nghi vấn đã được lược bỏ do quá dài cứ chảy vào não y. Hạ Nhược Vũ thật sự xuyên không rồi.
Nhưng mà ấy, y vẫn chưa biết bản thân y trông như thế nào cả. Nên chân nhỏ chạy đi tới một mặt hồ phía Tây của phủ để ngắm.
Y ló cái đầu nhỏ của mình ra phía mặt nước. Phản chiếu hình bóng của y hiện tại.
Khuôn mặt Hạ Nhược Vũ khá tròn, mắt y màu nâu nhưng nhìn vào mặt nước nó lại màu đỏ. Phần chóp mũi và chóp tai cũng dính một ít màu xám. Khóe mắt còn xếch lên nên nhìn y rất giống loài cáo.
" Chết tiệt, con mèo này thật sự rất giống với con mèo mà mình hại chết. Không lẽ đây là quả báo của mình sao?"
Hạ Nhược Vũ không tin, y soi mói mình thêm nhiều chỗ nữa nhưng cũng vậy. Con mèo hiện tại y nhập vào hoàn toàn giống với con mèo kiếp trước y gặp Y thật sự gặp quả báo rồi.
" Gì đây, sao ở đây lại có con mèo xấu xí ở đây? Bị lạc sao?"
Đang săm soi mông nhỏ của bản thân thì Hạ Nhược Vũ bị một giọng nói làm cho giật mình. Sảy chân mà té xuống hồ.
" Con mẹ nó tên nào vô duyên đi hù mình vậy chứ?"
Hạ Nhược Vũ dùng hết sức bình sinh mà ngoi lên mặt hồ. Nhưng vì vết thương quấn vải nên trọng lượng y cũng nặng thêm. Vết thương bị dính nước cũng rách thêm ra khiến cử động của y thêm khó khăn.
Méo! Meo, meo meo!
Tiếng mèo vang lên dần nhỏ đi, người cất giọng kia chạy tới vội quỳ xuống vớt cơ thể tiểu miêu Hạ Nhược Vũ lên trên bờ.
Vì bị nước vào mũi và miệng, tai nên y sặc nước liên hồi. Liên tục khạc ra nhưng vô vọng, thậm chí y lại cảm thấy như tầm nhìn mình lại bị mờ đi rồi tắt ngỏm.
" Mẹ kiếp, hôm nay bổn miêu di ra khỏi cửa giẫm phải cứt chó hay gì mà lại xui đến như vậy chứ? Hết tên khùng kia giờ lại đến người này, bổn miêu muốn cáo trạng. Bổn miêu bị bạo lực thân thể!"
" Chỗ này lại là đâu nữa đây?" Y nhìn xung quanh, chỗ này là một căn phòng mang phong cách cổ đại, mọi thứ đều được làm bằng gỗ mài. Mùi gỗ cũng thoang thoảng bên mũi.
Hạ Nhược Vũ thử động thân một chút, bụng y bị một thứ gì đó quấn quanh nên khá khó chịu.
Y dùng tay sờ thử. Lại nhớ tới bản thân là con vật không còn là một nam nhân cao lớn nữa. Từ việc nhìn vào tay và chân thì có thể đoán y là con vật bốn chân.
Lại thử cất giọng một tiếng, cổ họng phát ra thứ tiếng rất dễ thương.
Meo~
Hạ Nhược Vũ khựng lại ngay lập tức, lại thử kêu thêm mấy tiếng như để chứng minh.
" Mẹ ơi, tổ tiên nhà mình ơi. Con xuyên không rồi, lại xuyên vô cái xác của một con mèo nữa. Ai đó cứu con với đi!"
Hạ Nhược Vũ ôm đầu kêu meo méo, Tiếng kêu đã làm người bên ngoài chú ý đến. Tiếng chân đều đều bước vào.
Nam nhân với bộ lam y tinh xảo mở cửa bước vô. Hắn với vẻ mặt không cảm xúc nhìn y.
" Mi kêu cái gì hả. Có biết là rất ồn không?"
Hắn còn chọc chọc vô cái trán nhỏ của tiểu miêu y. Hạ Nhược Vũ bị trêu mà phản kháng, chân trước đưa lên cào loạn xạ.
" Meo meo, tên khùng kia. Mau bỏ cái tay ngươi ra nhanh lên!"
Tên nam nhân không những không thôi chọc ghẹo, mà còn mạnh tay hơn khi búng mạnh vào trán y khiến đầu y đau điếng.
"...."
" Meo, tên khùng kia mau bỏ tay ra nhanh lên. Đau chết bổn miêu ta rồi!"
Dĩ nhiên là Duật Vân không hiểu lời y nói rồi, hắn chọc chán rồi mới thôi. Còn ngồi lại nói chuyện với Hạ Nhược Vũ.
" Ngươi đó, người ngợm bẩn thỉu vậy mà dám bám vào người ta. Nếu không phải ta thấy ngươi đáng thương, với cả ta không sát hại động vật vô tội thì ngươi đã chết từ hôm qua rồi."
Hạ Nhược Vũ nghe mà chẳng hiểu hắn nói cái gì. Chỉ thấy cái miệng kia nói chuyện không ngừng khiến y cảm thấy đau đầu. Chân trước đưa lên che tai mình lại.
Duật Vân thấy vậy mới khó hiểu, cái tiểu bạch miêu này đang làm cái gì vậy? Đây là chê hắn nói nhiều sao?
Hắn mỉm cười mà trán nổi đầy hắc tuyến. Bàn tay lại giơ lên, co ngón tay lại búng thêm một cái lên đầu nhỏ của Hạ Nhược Vũ.
Meooo!
" Aaa, tên nam nhân cổ đại xấu xí kia. Đau quá đi mất, ta làm gì ngươi mà lại búng ta hoài vậy. Đây là ngược đãi động vật yếu đuối, là ngược đãi a!"
Cả hai đều nói nhưng cũng đều không hiểu nhau nói gì. Duật Vân thì cứ trêu đùa Hạ Nhược Vũ, còn Hạ Nhược Vũ lại phải đối chọi gay gắt với ngón tay tưởng chừng nhỏ kia nhưng sức lực rất lớn.
Hắn giày vò y một hồi rồi mới rời đi. Hạ Nhược Vũ được tha mà thở dài cảm tạ trời đất.
Y đứng dậy, cử động cơ thể một chút để xem phản ứng của cơ thể. Quả nhiên, khá tốt.
Không biết bằng cách nào, Hạ Nhược Vũ bước đi bằng bốn chân như thể rất quen và không có bài xích gì.
Y đi dạo xung quanh nơi này.
Nơi y đứng là một tòa phủ to lớn, đường đi được lát phiến đá trơn. Xung quanh trông nhiều loại hoa mà y chẳng biết tên bông nào ra bông nào. Hạ nhân đi tới đi lui liên hồi, Hạ Nhược Vũ đứng trên mái ngói nhìn xuống mà mông lung.
" Nơi này là nơi nào? Bọn họ là ai vậy và tại sao mình lại xuyên vào cơ thể của con mèo này?"
Hàng loạt câu nghi vấn đã được lược bỏ do quá dài cứ chảy vào não y. Hạ Nhược Vũ thật sự xuyên không rồi.
Nhưng mà ấy, y vẫn chưa biết bản thân y trông như thế nào cả. Nên chân nhỏ chạy đi tới một mặt hồ phía Tây của phủ để ngắm.
Y ló cái đầu nhỏ của mình ra phía mặt nước. Phản chiếu hình bóng của y hiện tại.
Khuôn mặt Hạ Nhược Vũ khá tròn, mắt y màu nâu nhưng nhìn vào mặt nước nó lại màu đỏ. Phần chóp mũi và chóp tai cũng dính một ít màu xám. Khóe mắt còn xếch lên nên nhìn y rất giống loài cáo.
" Chết tiệt, con mèo này thật sự rất giống với con mèo mà mình hại chết. Không lẽ đây là quả báo của mình sao?"
Hạ Nhược Vũ không tin, y soi mói mình thêm nhiều chỗ nữa nhưng cũng vậy. Con mèo hiện tại y nhập vào hoàn toàn giống với con mèo kiếp trước y gặp Y thật sự gặp quả báo rồi.
" Gì đây, sao ở đây lại có con mèo xấu xí ở đây? Bị lạc sao?"
Đang săm soi mông nhỏ của bản thân thì Hạ Nhược Vũ bị một giọng nói làm cho giật mình. Sảy chân mà té xuống hồ.
" Con mẹ nó tên nào vô duyên đi hù mình vậy chứ?"
Hạ Nhược Vũ dùng hết sức bình sinh mà ngoi lên mặt hồ. Nhưng vì vết thương quấn vải nên trọng lượng y cũng nặng thêm. Vết thương bị dính nước cũng rách thêm ra khiến cử động của y thêm khó khăn.
Méo! Meo, meo meo!
Tiếng mèo vang lên dần nhỏ đi, người cất giọng kia chạy tới vội quỳ xuống vớt cơ thể tiểu miêu Hạ Nhược Vũ lên trên bờ.
Vì bị nước vào mũi và miệng, tai nên y sặc nước liên hồi. Liên tục khạc ra nhưng vô vọng, thậm chí y lại cảm thấy như tầm nhìn mình lại bị mờ đi rồi tắt ngỏm.
" Mẹ kiếp, hôm nay bổn miêu di ra khỏi cửa giẫm phải cứt chó hay gì mà lại xui đến như vậy chứ? Hết tên khùng kia giờ lại đến người này, bổn miêu muốn cáo trạng. Bổn miêu bị bạo lực thân thể!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro