Xuyên Thành Linh Miêu, Ta Trở Thành Linh Vật Của Vương Phủ
Vô Đề.
2024-10-26 01:41:13
Sau khi bôi xong thuốc. Hạ Nhược Vũ cùng Duật Vân ngồi chơi cờ, sau đó cùng đi đến thăm Tô Liên.
Trên đường đi, Duật Vân mới để ý đến y không đi giày.
" Tiểu Vũ, ngươi đi như vậy không đau chân sao?"
Hạ Nhược Vũ tung tăng đi trên đường lát đá. Y dừng lại rồi xoay một vòng đứng trước mặt hắn.
" Có hơi cộm chân một chút, nhưng vẫn ổn."
Xạo đấy, đau bỏ cả mẫu thân ra. Nhưng mà đeo vào rồi thì y thấy khó chịu lắm, cứ như đi chân trần quen rồi nên không để ý lắm đến giày dép gì cả.
Duật Vân nhìn chân y vì đi đường đá mà xước đến đỏ lên. Hắn bế thằng y lên rồi đưa y đến một tiệm đóng giày.
" Này, Duật Vân ngươi bế ta đi đâu vậy?"
"Mua giày, không thể để mèo của bổn vương đi chân trần được."
"Ể, gì mà làm quá lên vậy. Bỏ ta xuống đi."
" Ngoi yen neu khong muon an don."
Vù lời đe dọa ba xu kia mà Hạ Nhược Vũ ngồi yên để mặc hắn làm gì thì làm. Thợ đóng giày đo kích cỡ chân xong lẩy một đồi đi tạm cho y, hai ngày sau là có giày mới.
Tạm thời Hạ Nhược Vũ sẽ đi đôi giày này. Cũng ổn, mày sắc cũng hợp với y phục. Nếu không y đã ném nó đi rồi.
Cả hai lại tiếp tục lên đường đi thăm Tô Liên.
"Mỹ nhân, ta đến thăm ngươi này." Hạ Nhược Vũ ló đầu vào say cánh cửa. Tô Liên đang ngồi đọc sách, cậu quay qua nhìn y.
"Ai vậy?"
" Là ta, linh miêu nè."
Tô Liên sốc đến rớt cả quyền sách. Cậu nhìn người trước mặt rồi nhìn qua nam nhân bên cạnh. Thấy hắn gật đầu mới há hốc mồm.
" Ngươi là con mèo đó sao?"
" Chứ sao? Sao hả? Nhìn ta rất bảnh đúng không?" Hạ Nhược Vũ xoay một vòng cho Tô Liên chiêm ngưỡng. Y tự tin mình rất đẹp trai.
" Tiểu Vũ, ngươi từ khi nào lại tự luyến như vậy rồi?
Duật Vân đi lại giữ người y, ôm chặt eo y. Tô Liên nhìn mọt màn này mà càng sốc hơn. Hai người này từ khi nào mà lại thân đến mức này rồi?
" Hai người... là quan hệ đó sao?"
" Quan hệ đó? Là quan hệ gì? Bọn ta chỉ là bạn với nhau thôi, ngươi nghĩ sao mà ta lại thích tên xấu xí này được."
Hạ Nhược Vũ thoát khỏi tay hắn, chạy lại nằm lên đùi của Tô Liên hưởng thụ.
Duật Vân bị thoát mất con mồi, tiếc nuối nhìn tay mình rồi nhìn Hạ Nhược Vũ.
" Ngươi đó, ta mà xấu xí thì tất cả nam nhân ở Nam Hạ quốc này đều là tên quỷ đội lốt người."
" Hai người này, nhường một chút đi." Tô Liên lên tiếng giải hòa. Cậu giơ tay xoa đầu Hạ Nhược Vũ.
" Vậy ngươi có tên không? Ta nên gọi ngươi như thế nào đây?"
" Hạ Nhược Vũ, gọi ta như vậy đi."
"Đúng rồi, bệnh tình của ngươi như thế nào rồi. Đã đỡ hơn chưa?" Hạ Nhược Vũ đưa tay lên chạm vào ngực của
Tô Liên.
Từ lúc biết cậu bị bệnh, Hạ Nhược Vũ luôn sờ vào ngực Tô Liên. Bởi y có linh cảm rằng, bản thân có thể cảm nhận được tình trạng của căn bệnh.
Và quả không sai, dù ở hình mèo không cảm nhận rõ, nhưng từ lòng bàn tay con người y có thể cảm nhận. Bệnh đã thuyền giảm.
" Nó tốt hơn rồi, nếu như thêm một chút nữa, có lẽ không cần vị thần y đó thì chúng ta cũng sẽ chữa được thôi."
Hạ Nhược Vũ vui mừng ngồi dậy, y nắm lấy tay Tô Liên hứng khởi.
" Vậy sao?"
" Tiểu Vũ, chuyện này không phải đùa chứ?"
" Không phải, ta cảm nhận được mà. Y sắp ổn rồi, sẽ ổn thôi."
Cả hai người vui mừng, một người mừng vì người bạn của mình đã khỏe. Người còn lại mừng vù bản thân còn có thể tiếp tục phò tá tướng quân của mình.
" Nghe nè nhé, ở chỗ này này ta cảm thấy một mạch đập khác lạ. Có lẽ nó là ngọn nguồn của căn bệnh, cũng có thể là do độc tốc làm tắc nghẽn một đường ở đây này. Nếu có thể đào thải hết ra thì sẽ khỏi hoàn toàn." Hạ Nhược Vũ chỉ tay vào ngực phải sát với xương quai xanh của Tô Liên.
" Vậy ngươi có thể đoán xem là độc gì được không?"
" Không thể nào! Ta có phải thái y hay thần y cái quái quỷ gì đầu chứ. Ta chỉ học về cách kinh doanh thôi, làm sao mà biết cái này được." Hạ Nhược Vũ phản bác kịch liệt. Bảo một người học khoa kinh tế bắt thực hành bài của khoa y học thì làm sao mà y làm nổi.
" Vậy sao, vậy là vẫn cần đến ông ta sao? Nhưng làm sao mà tìn đây?" Tô Liên mỉm cười, hy vọng vẫn còn, cậu
khong nen tuyet vong ทนีล.
" Ta sẽ cố tìm, ngươi cứ ở đây đi. Tiểu Vũ, ngươi phải luôn ở bên y đó." Duật Vân đi đến béo má y mấy cái, Hạ Nhược Vũ bị béo đến đau mà nói.
" Iết. òi mà. Ngưng. có.. nhéo ữa."
"Biết rồi mà, đừng có nhéo nữa."
" Coi kìa coi kìa, mau bỏ má tiểu Vũ ra. Nó nói không thành lời rồi Duật vương." Tô Liên lại đứng ra giảng hòa. Sao lúc nào hai con người này cũng gây sự hết vậy, bộ họ ghét nhau sao?
" Mau bỏ ra nào tên Duật Vân kia. Huhu ta đau quá!"
Hạ Nhược Vũ dùng khổ ngục kế làm Duật Vân xao động rồi tẩu thoát thành công. Y chạy sau lưng Tô Liên thè lưỡi.
" Ngudi van non da nhu ngay nao. Ta dy vay ma cung buong,"
Duật Vân ngơ ngác, vừa rồi là Hạ Nhược Vũ đã khóc sao? Y khóc? Sao khóc cũng có thể dễ thương đến vậy chứ?
Lừa người à?
Duật Vân muốn nhìn thấy cái ánh mắt đó nữa. Thế là hắn đề y ra béo đến sưng má y lên. Hạ Nhược Vũ gào lên la làng cũng không tác dụng gì. Thế là mặc hắn chơi đùa.
" Ha, hai cái con người này. Mau dừng lại đi được không?
Trên đường đi, Duật Vân mới để ý đến y không đi giày.
" Tiểu Vũ, ngươi đi như vậy không đau chân sao?"
Hạ Nhược Vũ tung tăng đi trên đường lát đá. Y dừng lại rồi xoay một vòng đứng trước mặt hắn.
" Có hơi cộm chân một chút, nhưng vẫn ổn."
Xạo đấy, đau bỏ cả mẫu thân ra. Nhưng mà đeo vào rồi thì y thấy khó chịu lắm, cứ như đi chân trần quen rồi nên không để ý lắm đến giày dép gì cả.
Duật Vân nhìn chân y vì đi đường đá mà xước đến đỏ lên. Hắn bế thằng y lên rồi đưa y đến một tiệm đóng giày.
" Này, Duật Vân ngươi bế ta đi đâu vậy?"
"Mua giày, không thể để mèo của bổn vương đi chân trần được."
"Ể, gì mà làm quá lên vậy. Bỏ ta xuống đi."
" Ngoi yen neu khong muon an don."
Vù lời đe dọa ba xu kia mà Hạ Nhược Vũ ngồi yên để mặc hắn làm gì thì làm. Thợ đóng giày đo kích cỡ chân xong lẩy một đồi đi tạm cho y, hai ngày sau là có giày mới.
Tạm thời Hạ Nhược Vũ sẽ đi đôi giày này. Cũng ổn, mày sắc cũng hợp với y phục. Nếu không y đã ném nó đi rồi.
Cả hai lại tiếp tục lên đường đi thăm Tô Liên.
"Mỹ nhân, ta đến thăm ngươi này." Hạ Nhược Vũ ló đầu vào say cánh cửa. Tô Liên đang ngồi đọc sách, cậu quay qua nhìn y.
"Ai vậy?"
" Là ta, linh miêu nè."
Tô Liên sốc đến rớt cả quyền sách. Cậu nhìn người trước mặt rồi nhìn qua nam nhân bên cạnh. Thấy hắn gật đầu mới há hốc mồm.
" Ngươi là con mèo đó sao?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
" Chứ sao? Sao hả? Nhìn ta rất bảnh đúng không?" Hạ Nhược Vũ xoay một vòng cho Tô Liên chiêm ngưỡng. Y tự tin mình rất đẹp trai.
" Tiểu Vũ, ngươi từ khi nào lại tự luyến như vậy rồi?
Duật Vân đi lại giữ người y, ôm chặt eo y. Tô Liên nhìn mọt màn này mà càng sốc hơn. Hai người này từ khi nào mà lại thân đến mức này rồi?
" Hai người... là quan hệ đó sao?"
" Quan hệ đó? Là quan hệ gì? Bọn ta chỉ là bạn với nhau thôi, ngươi nghĩ sao mà ta lại thích tên xấu xí này được."
Hạ Nhược Vũ thoát khỏi tay hắn, chạy lại nằm lên đùi của Tô Liên hưởng thụ.
Duật Vân bị thoát mất con mồi, tiếc nuối nhìn tay mình rồi nhìn Hạ Nhược Vũ.
" Ngươi đó, ta mà xấu xí thì tất cả nam nhân ở Nam Hạ quốc này đều là tên quỷ đội lốt người."
" Hai người này, nhường một chút đi." Tô Liên lên tiếng giải hòa. Cậu giơ tay xoa đầu Hạ Nhược Vũ.
" Vậy ngươi có tên không? Ta nên gọi ngươi như thế nào đây?"
" Hạ Nhược Vũ, gọi ta như vậy đi."
"Đúng rồi, bệnh tình của ngươi như thế nào rồi. Đã đỡ hơn chưa?" Hạ Nhược Vũ đưa tay lên chạm vào ngực của
Tô Liên.
Từ lúc biết cậu bị bệnh, Hạ Nhược Vũ luôn sờ vào ngực Tô Liên. Bởi y có linh cảm rằng, bản thân có thể cảm nhận được tình trạng của căn bệnh.
Và quả không sai, dù ở hình mèo không cảm nhận rõ, nhưng từ lòng bàn tay con người y có thể cảm nhận. Bệnh đã thuyền giảm.
" Nó tốt hơn rồi, nếu như thêm một chút nữa, có lẽ không cần vị thần y đó thì chúng ta cũng sẽ chữa được thôi."
Hạ Nhược Vũ vui mừng ngồi dậy, y nắm lấy tay Tô Liên hứng khởi.
" Vậy sao?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
" Tiểu Vũ, chuyện này không phải đùa chứ?"
" Không phải, ta cảm nhận được mà. Y sắp ổn rồi, sẽ ổn thôi."
Cả hai người vui mừng, một người mừng vì người bạn của mình đã khỏe. Người còn lại mừng vù bản thân còn có thể tiếp tục phò tá tướng quân của mình.
" Nghe nè nhé, ở chỗ này này ta cảm thấy một mạch đập khác lạ. Có lẽ nó là ngọn nguồn của căn bệnh, cũng có thể là do độc tốc làm tắc nghẽn một đường ở đây này. Nếu có thể đào thải hết ra thì sẽ khỏi hoàn toàn." Hạ Nhược Vũ chỉ tay vào ngực phải sát với xương quai xanh của Tô Liên.
" Vậy ngươi có thể đoán xem là độc gì được không?"
" Không thể nào! Ta có phải thái y hay thần y cái quái quỷ gì đầu chứ. Ta chỉ học về cách kinh doanh thôi, làm sao mà biết cái này được." Hạ Nhược Vũ phản bác kịch liệt. Bảo một người học khoa kinh tế bắt thực hành bài của khoa y học thì làm sao mà y làm nổi.
" Vậy sao, vậy là vẫn cần đến ông ta sao? Nhưng làm sao mà tìn đây?" Tô Liên mỉm cười, hy vọng vẫn còn, cậu
khong nen tuyet vong ทนีล.
" Ta sẽ cố tìm, ngươi cứ ở đây đi. Tiểu Vũ, ngươi phải luôn ở bên y đó." Duật Vân đi đến béo má y mấy cái, Hạ Nhược Vũ bị béo đến đau mà nói.
" Iết. òi mà. Ngưng. có.. nhéo ữa."
"Biết rồi mà, đừng có nhéo nữa."
" Coi kìa coi kìa, mau bỏ má tiểu Vũ ra. Nó nói không thành lời rồi Duật vương." Tô Liên lại đứng ra giảng hòa. Sao lúc nào hai con người này cũng gây sự hết vậy, bộ họ ghét nhau sao?
" Mau bỏ ra nào tên Duật Vân kia. Huhu ta đau quá!"
Hạ Nhược Vũ dùng khổ ngục kế làm Duật Vân xao động rồi tẩu thoát thành công. Y chạy sau lưng Tô Liên thè lưỡi.
" Ngudi van non da nhu ngay nao. Ta dy vay ma cung buong,"
Duật Vân ngơ ngác, vừa rồi là Hạ Nhược Vũ đã khóc sao? Y khóc? Sao khóc cũng có thể dễ thương đến vậy chứ?
Lừa người à?
Duật Vân muốn nhìn thấy cái ánh mắt đó nữa. Thế là hắn đề y ra béo đến sưng má y lên. Hạ Nhược Vũ gào lên la làng cũng không tác dụng gì. Thế là mặc hắn chơi đùa.
" Ha, hai cái con người này. Mau dừng lại đi được không?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro