Xuyên Thành Mẹ Kế Ác Độc Bị Hệ Thống Khoa Cử Trói Buộc
Chương 4
2024-10-16 00:20:53
Hoàng đế biết Thẩm thị không phải mẹ ruột của hắn, cho nên chỉ phán Thẩm thị và con trai nàng ta đẩy ra ngọ môn, lăng trì xử tử, cả nhà Thẩm gia lưu đày mà không gây họa cho Mục Vân Xuyên, ngược lại còn bởi vì hành động quân pháp bất vị thân này, càng thêm nể trọng Mục Vân Xuyên.
Đến đây, Thẩm thị - mẹ kế tác quai tác quái, khiến người ta thấy một lần buồn nôn một lần cuối cùng mới thoát game, vả lại còn thành tội nhân thiên cổ, lưu lại vô số bêu danh.
Hồi tưởng đến đây, ngực Thẩm Thúy lạnh lẽo.
Đương nhiên nàng không thể làm ra chuyện cực phẩm như nguyên thân, nhưng Mục Vân Xuyên trong nguyên tác chỉ là một thiết bạch hắc[1], nguyên thân xuất thân nông phụ, lại là kẻ tính tình ngốc nghếch, dám vô pháp vô thiên đến tình cảnh như vậy, đương nhiên có Mục Vân Xuyên dung túng ở bên trong.
[1] Thiết bạch hắc là chỉ người có vẻ ngoài thánh thiện nhưng bên trong lại tà ác.
Lúc đọc sách, chỉ cảm thấy Mục Vân Xuyên làm như vậy rất hả giận.
Đợi đến khi mình trở thành người trong sách, Thẩm Thúy cũng chỉ còn sợ hãi.
Chuyện nguyên thân đang làm bây giờ sợ là đã khiến hắn ghi hận, đợi đến khi hắn trở nên nổi bật, không chừng sẽ tìm cách trả lại.
Thẩm Thúy ép buộc chính mình tỉnh táo lại, tính toán một chút, hiện tại tuyến thời gian của mình còn sớm, Mục Vân Xuyên vẫn chỉ là thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, chờ hắn một đường khoa khảo đi lên còn có mấy năm nữa.
Thẩm Thúy là một người cẩn thận, bù đắp tình mẹ con vốn không tồn tại giữa hai người và tránh xa khỏi Văn Khúc Tinh bạch thiết hắc này, nàng nhanh chóng chọn con đường thứ hai.
Dù sao nội dung cốt truyện Mục Thành ở trong sách đúng là từ đó về sau cũng không xuất hiện nữa, sống không thấy người, chết không thấy xác.
Nguyên thân cũng đã đuổi bọn họ ra khỏi nhà, hoặc là không làm, đã làm thì làm cho xong, dứt khoát nàng liền trốn xa xa, phủi sạch liên quan với Mục gia.
Mục Vân Xuyên cao thấp là nam chính khoa cử sảng văn, lúc đi lòng mang hình tượng thiên hạ, chỉ cần mình cách đủ xa, sau này, nói không chừng hắn sẽ quên chuyện trước đó.
Cho dù không quên, lúc ấy núi cao sông xa, hắn là quan ở kinh thành, nàng là phụ nhân trong thôn, tám sào tre đánh không đến, chung quy sẽ không rơi vào kết cục chết không toàn thây.
Ngay khi Thẩm Thúy đứng dậy thu dọn hành lý, một tiếng "nương" mang theo giọng mũi truyền ra từ bên người.
Người lên tiếng dĩ nhiên chính là đứa con lười của nguyên thân, chính là người mười tuổi hiện tại, ngày hôm trước suýt chút nữa bị Thẩm Thúy đánh cho một trận, Mục gia Nhị Lang, Mục Hàn Sơn.
Người cũng như tên, Mục Hàn Sơn khỏe mạnh như một ngọn núi nhỏ. Tuy nhiên nguyên thân bình thường không gọi cái tên này, sợ tên quá lớn, hài tử quá nhỏ, chấn không được, luôn gọi hắn là Nhị Bàn.
Nhìn thấy Thẩm Thúy thu thập một cái túi lớn, Mục Nhị Bàn bật người lên, lắc lư thịt béo trên gương mặt, ngồi dậy hỏi: "Nương, giấu cái gì? Cho con ăn một miếng đi!"
Thẩm Thúy:...
Phàm là người có mắt, đều biết hiện tại nàng đang hoảng hốt muốn chạy nạn, chứ không phải giấu đồ ăn!
Mục Nhị Bàn thấy Thẩm Thúy co giật khóe miệng nhìn hắn, dứt khoát một tay xoa mắt một tay vươn tới đoạt túi quần áo của nàng.
"Ngày trước sáng sớm con còn mạo hiểm tuyết lớn mời đại phu giúp nương, nương không thể ăn mảnh được."
Thẩm Thúy vừa thu dọn hành lý xong, đương nhiên sẽ không để cho hắn mở ra làm loạn, lúc hai người đang nói chuyện, chợt nghe "Đinh" một tiếng ——
Trong đầu nàng vang lên một thanh âm: "Kiểm tra đo lường được ký chủ đã dung hợp với ký ức thân thể, 【Hệ thống bồi đọc khoa cử 】 đang tiếp nhập ý thức ký chủ!"
Đến đây, Thẩm thị - mẹ kế tác quai tác quái, khiến người ta thấy một lần buồn nôn một lần cuối cùng mới thoát game, vả lại còn thành tội nhân thiên cổ, lưu lại vô số bêu danh.
Hồi tưởng đến đây, ngực Thẩm Thúy lạnh lẽo.
Đương nhiên nàng không thể làm ra chuyện cực phẩm như nguyên thân, nhưng Mục Vân Xuyên trong nguyên tác chỉ là một thiết bạch hắc[1], nguyên thân xuất thân nông phụ, lại là kẻ tính tình ngốc nghếch, dám vô pháp vô thiên đến tình cảnh như vậy, đương nhiên có Mục Vân Xuyên dung túng ở bên trong.
[1] Thiết bạch hắc là chỉ người có vẻ ngoài thánh thiện nhưng bên trong lại tà ác.
Lúc đọc sách, chỉ cảm thấy Mục Vân Xuyên làm như vậy rất hả giận.
Đợi đến khi mình trở thành người trong sách, Thẩm Thúy cũng chỉ còn sợ hãi.
Chuyện nguyên thân đang làm bây giờ sợ là đã khiến hắn ghi hận, đợi đến khi hắn trở nên nổi bật, không chừng sẽ tìm cách trả lại.
Thẩm Thúy ép buộc chính mình tỉnh táo lại, tính toán một chút, hiện tại tuyến thời gian của mình còn sớm, Mục Vân Xuyên vẫn chỉ là thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, chờ hắn một đường khoa khảo đi lên còn có mấy năm nữa.
Thẩm Thúy là một người cẩn thận, bù đắp tình mẹ con vốn không tồn tại giữa hai người và tránh xa khỏi Văn Khúc Tinh bạch thiết hắc này, nàng nhanh chóng chọn con đường thứ hai.
Dù sao nội dung cốt truyện Mục Thành ở trong sách đúng là từ đó về sau cũng không xuất hiện nữa, sống không thấy người, chết không thấy xác.
Nguyên thân cũng đã đuổi bọn họ ra khỏi nhà, hoặc là không làm, đã làm thì làm cho xong, dứt khoát nàng liền trốn xa xa, phủi sạch liên quan với Mục gia.
Mục Vân Xuyên cao thấp là nam chính khoa cử sảng văn, lúc đi lòng mang hình tượng thiên hạ, chỉ cần mình cách đủ xa, sau này, nói không chừng hắn sẽ quên chuyện trước đó.
Cho dù không quên, lúc ấy núi cao sông xa, hắn là quan ở kinh thành, nàng là phụ nhân trong thôn, tám sào tre đánh không đến, chung quy sẽ không rơi vào kết cục chết không toàn thây.
Ngay khi Thẩm Thúy đứng dậy thu dọn hành lý, một tiếng "nương" mang theo giọng mũi truyền ra từ bên người.
Người lên tiếng dĩ nhiên chính là đứa con lười của nguyên thân, chính là người mười tuổi hiện tại, ngày hôm trước suýt chút nữa bị Thẩm Thúy đánh cho một trận, Mục gia Nhị Lang, Mục Hàn Sơn.
Người cũng như tên, Mục Hàn Sơn khỏe mạnh như một ngọn núi nhỏ. Tuy nhiên nguyên thân bình thường không gọi cái tên này, sợ tên quá lớn, hài tử quá nhỏ, chấn không được, luôn gọi hắn là Nhị Bàn.
Nhìn thấy Thẩm Thúy thu thập một cái túi lớn, Mục Nhị Bàn bật người lên, lắc lư thịt béo trên gương mặt, ngồi dậy hỏi: "Nương, giấu cái gì? Cho con ăn một miếng đi!"
Thẩm Thúy:...
Phàm là người có mắt, đều biết hiện tại nàng đang hoảng hốt muốn chạy nạn, chứ không phải giấu đồ ăn!
Mục Nhị Bàn thấy Thẩm Thúy co giật khóe miệng nhìn hắn, dứt khoát một tay xoa mắt một tay vươn tới đoạt túi quần áo của nàng.
"Ngày trước sáng sớm con còn mạo hiểm tuyết lớn mời đại phu giúp nương, nương không thể ăn mảnh được."
Thẩm Thúy vừa thu dọn hành lý xong, đương nhiên sẽ không để cho hắn mở ra làm loạn, lúc hai người đang nói chuyện, chợt nghe "Đinh" một tiếng ——
Trong đầu nàng vang lên một thanh âm: "Kiểm tra đo lường được ký chủ đã dung hợp với ký ức thân thể, 【Hệ thống bồi đọc khoa cử 】 đang tiếp nhập ý thức ký chủ!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro