Xuyên Thành Mẹ Kế Ác Độc, Ta Giúp Nhóc Con Xui Xẻo Nghịch Thiên Cải Mệnh
Chu Niệm Gặp Nạ...
Ngữ Mặc Lăng Tiêu
2024-08-19 16:10:29
Chỉ thấy cả người Chu Niệm đều run rẩy. Chu Thành An đưa tay qua kiểm tra, lập tức sợ tới mức rụt tay lại.
“Niệm Niệm, chắc chắn là do mấy chuyện xảy ra lúc ban ngày làm Niệm Niệm sợ hãi quá đỗi, phải làm sao bây giờ? Chúng ta, chúng ta cũng không có tiền đi mời đại phu, làm sao bây giờ?”
“Nhưng cũng không thể không cứu Niệm Niệm, cha, con đi nói chuyện này với Từ đại phu, chúng ta ghi nợ trước, để hắn chữa khỏi bệnh cho Niệm Niệm rồi nói sau.”
“Chỉ có thể làm như vậy.”
Ngay lúc Chu Nguyên chuẩn bị ra cửa, một bóng người lại lao vào, hắn sững sờ quay đầu lại nhìn.
Chỉ thấy Khương thị vừa rồi còn đen thui, lúc này đã đổi một bộ quần áo khác.
Cũng không biết nàng lấy đâu ra một bộ quần áo mà hắn chưa từng thấy bao giờ, mặc lên trên người.
“Ngươi, ngươi làm gì? Đừng có chạm vào Niệm Niệm.”
Chu Thành An sợ tới mức lao đến chắn trước mặt Khương Nhiên.
“Cút đi.”
Chú thuật trên người Khương Nhiên còn chưa tới thời gian giải trừ, lúc nói chuyện vẫn là cách ăn nói của nguyên chủ.
Nàng cũng không khách khí với Chu Thành An, trực tiếp đẩy hắn một cái, lảo đảo suýt ngã.
Chính nàng cũng hoảng sợ, rõ ràng vừa rồi nàng không dùng nhiều sức.
Nhìn dáng vẻ tức giận của mấy thằng nhóc, tuy rằng nàng có chút không đành lòng, nhưng cũng không nói thêm gì.
“Đám nhóc con, không muốn con nhóc này chết thì an phận một chút.”
Quát lớn xong, nàng nhìn về phía Chu Niệm còn đang nằm trên giường, cả người tỏa đầy hắc khí.
Trời ạ, đây mới là tiểu nữ oa mà nàng phải xuyên vào, quanh thân đều là hắc khí, không biết phải chịu xui xẻo tới mức nào.
Có cô nhóc này ở đây, khó trách Chu gia lại nghèo như vậy.
Cũng khó trách phải cần Tiểu Bạch Long mang theo phúc vận như nàng đến cứu vớt.
Chỉ tiếc hiện tại nàng xuyên nhầm người, vận mệnh bi thương của cô gái nhỏ này vẫn còn tiếp tục.
Dùng tay sờ trán một chút, quá nóng, nhiệt độ này sắp vượt qua nhiệt độ thân thể con người có thể chịu đựng được đúng không?
Cũng may Tiểu Bạch Long nàng trời sinh có thể chất đặc thù, một ngụm long khí… Thôi quên đi, dù sao đây cũng là ký chủ nguyên bản của nàng, thôi thì thôi thêm vài hơi đi.
Thử một lần, quả nhiên nhiệt độ đang giảm nhanh, hẳn là không có gì đáng ngại.
Người chung quanh nhìn nàng không ngừng truyền khí cho Chu Niệm, trông cũng không giống như đang muốn làm hại Chu Niệm.
Trong lúc nhất thời mọi người cũng không biết nàng muốn làm gì, lại sợ chọc giận nàng sẽ gây bất lợi cho Chu Niệm, cũng không dám mắng nữa.
“Được rồi, hẳn là không có việc gì.”
Không biết có phải do truyền quá nhiều long khí quá hay không, Khương Nhiên cảm thấy hơi choáng váng, lúc đứng dậy còn thiếu ít nữa đã ngã trên mặt đất.
Cũng may bên cạnh có một người què, thuận thế đỡ nàng một phen, nhưng người què này còn ghét bỏ nàng.
Nàng tức giận đến mức suýt thì nổi giận, nhưng nhớ tới tiên đồng nhắc nhở không thể tùy ý lộ ra long hình, mới nhịn xuống.
“Niệm Niệm, chắc chắn là do mấy chuyện xảy ra lúc ban ngày làm Niệm Niệm sợ hãi quá đỗi, phải làm sao bây giờ? Chúng ta, chúng ta cũng không có tiền đi mời đại phu, làm sao bây giờ?”
“Nhưng cũng không thể không cứu Niệm Niệm, cha, con đi nói chuyện này với Từ đại phu, chúng ta ghi nợ trước, để hắn chữa khỏi bệnh cho Niệm Niệm rồi nói sau.”
“Chỉ có thể làm như vậy.”
Ngay lúc Chu Nguyên chuẩn bị ra cửa, một bóng người lại lao vào, hắn sững sờ quay đầu lại nhìn.
Chỉ thấy Khương thị vừa rồi còn đen thui, lúc này đã đổi một bộ quần áo khác.
Cũng không biết nàng lấy đâu ra một bộ quần áo mà hắn chưa từng thấy bao giờ, mặc lên trên người.
“Ngươi, ngươi làm gì? Đừng có chạm vào Niệm Niệm.”
Chu Thành An sợ tới mức lao đến chắn trước mặt Khương Nhiên.
“Cút đi.”
Chú thuật trên người Khương Nhiên còn chưa tới thời gian giải trừ, lúc nói chuyện vẫn là cách ăn nói của nguyên chủ.
Nàng cũng không khách khí với Chu Thành An, trực tiếp đẩy hắn một cái, lảo đảo suýt ngã.
Chính nàng cũng hoảng sợ, rõ ràng vừa rồi nàng không dùng nhiều sức.
Nhìn dáng vẻ tức giận của mấy thằng nhóc, tuy rằng nàng có chút không đành lòng, nhưng cũng không nói thêm gì.
“Đám nhóc con, không muốn con nhóc này chết thì an phận một chút.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quát lớn xong, nàng nhìn về phía Chu Niệm còn đang nằm trên giường, cả người tỏa đầy hắc khí.
Trời ạ, đây mới là tiểu nữ oa mà nàng phải xuyên vào, quanh thân đều là hắc khí, không biết phải chịu xui xẻo tới mức nào.
Có cô nhóc này ở đây, khó trách Chu gia lại nghèo như vậy.
Cũng khó trách phải cần Tiểu Bạch Long mang theo phúc vận như nàng đến cứu vớt.
Chỉ tiếc hiện tại nàng xuyên nhầm người, vận mệnh bi thương của cô gái nhỏ này vẫn còn tiếp tục.
Dùng tay sờ trán một chút, quá nóng, nhiệt độ này sắp vượt qua nhiệt độ thân thể con người có thể chịu đựng được đúng không?
Cũng may Tiểu Bạch Long nàng trời sinh có thể chất đặc thù, một ngụm long khí… Thôi quên đi, dù sao đây cũng là ký chủ nguyên bản của nàng, thôi thì thôi thêm vài hơi đi.
Thử một lần, quả nhiên nhiệt độ đang giảm nhanh, hẳn là không có gì đáng ngại.
Người chung quanh nhìn nàng không ngừng truyền khí cho Chu Niệm, trông cũng không giống như đang muốn làm hại Chu Niệm.
Trong lúc nhất thời mọi người cũng không biết nàng muốn làm gì, lại sợ chọc giận nàng sẽ gây bất lợi cho Chu Niệm, cũng không dám mắng nữa.
“Được rồi, hẳn là không có việc gì.”
Không biết có phải do truyền quá nhiều long khí quá hay không, Khương Nhiên cảm thấy hơi choáng váng, lúc đứng dậy còn thiếu ít nữa đã ngã trên mặt đất.
Cũng may bên cạnh có một người què, thuận thế đỡ nàng một phen, nhưng người què này còn ghét bỏ nàng.
Nàng tức giận đến mức suýt thì nổi giận, nhưng nhớ tới tiên đồng nhắc nhở không thể tùy ý lộ ra long hình, mới nhịn xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro