Xuyên Thành Mẹ Kế Ác Độc, Ta Giúp Nhóc Con Xui Xẻo Nghịch Thiên Cải Mệnh
Đầu Cha Mọc Đầy...
Ngữ Mặc Lăng Tiêu
2024-08-19 16:10:29
Nàng muốn ôm con bưu về xem nhưng Chu Tham không cho.
Chọc nàng giận đến độ trực tiếp phun lời cay nghiệt: “Vậy cứ để nó quy thiên đi.”
Chu Du khuyên vài câu, Chu Tham mới hoảng sợ đưa con bưu cho Khương Nhiên.
Khương Nhiên nhận lấy, mở miệng con bưu ra muốn truyền khí cho nó.
Chu Tham với Chu Du sợ tới mức trợn tròn mắt. Mãi đến khi nàng thổi một hơi về phía con bưu xong, con bưu có chuyển biến tốt đẹp rõ ràng, nàng mới kinh ngạc nhìn hai đứa nhỏ đang che kín đôi mắt.
“Các ngươi làm cái gì vậy?”
“Ta, chúng ta không dám nhìn, người, người cái tên yêu quái ăn dã thú này, sao còn ăn sống?
“Mắt nào thấy ta ăn nó? Thứ xấu xí như vậy, ta mới không ăn, muốn ăn cũng phải ăn hai người.”
Nàng lại quyết tâm muốn hù dọa hai đứa nhóc.
Chỉ là lần này hai đứa nhóc lại không bị dọa sợ nữa.
Nhanh như vậy đã biết thật ra mình là một con rồng tâm địa thiện lương?
Con bưu lại khôi phục tinh thần. Chu Tham vui vẻ mím cái miệng nhỏ nhắn nhìn chằm chằm vào nàng rồi mỉm cười, nhưng nàng lại ngoảnh mặt đi, không muốn xem.
Điểm cảm động của con người quá thấp.
“Vừa rồi người cho nó ăn gì vậy?” Chu Du hỏi.
“Truyền một hơi tiên khí.” Khương Nhiên tự hào nói.
“Yêu khí? Yêu khí của người có thể trị bách bệnh?” Chu Du tự động sửa miệng.
“Ừm.” Nàng không muốn tranh cãi quá nhiều, gật đầu coi như tán đồng.
Chu Du lại nghiêng đầu, có lẽ nó đang nghĩ tới điều gì đó, đột nhiên mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào nàng, vui mừng hỏi:
“Cho nên, chân cha, còn có muội muội, đều vì được người truyền yêu khí cho nên mới có chuyển biến tốt đẹp? Và cả con mèo này nữa?”
“Ừm.” Khương Nhiên cảm thấy Chu Du này thật sự rất thông minh, đúng là trẻ nhỏ dễ dạy.
“Nhị ca, ca nói vậy là có ý gì? Cái gì mà yêu khí có thể trị bệnh? Nàng chỉ cần tùy tiện đối mặt với người khác thổi một hơi là có thể trị bệnh?”
“Nói như vậy, chẳng phải nàng có thể làm đại phu sao? Vậy còn đi săn làm gì nữa?”
Dường như lực chú ý của Chu Tham lại có chút không giống Chu Du.
Khương Nhiên nghiêng đầu nghĩ, thật sự có thể như vậy ư?
Nếu tiền có thể kiếm dễ như vậy, tựa như cũng không tồi.
Nàng lại lần nữa cảm thấy tự hào vô cùng. Vì có thể tiếp tục thu được ánh mắt sùng bái của đám nhóc, nàng vung tay lên, nói:
“Thật ra không chỉ có bọn họ, ngay cả đại hoàng cẩu trông coi nhà các ngươi, tối qua cũng may mắn được ta thổi một ngụm long khí. Còn có trước kia… tóm lại là không ít đâu.”
“Không ít? Còn có người? Có nam nhân không? Bao nhiêu?”
Chu Du trợn to hai mắt, dáng vẻ giống như bị sét đánh. Không đợi Khương Nhiên tiếp tục suy nghĩ, trong đầu nó đã thấy được trên đầu cha mọc một mảng cỏ xanh.
Vì thế, trong phân nửa đoạn đường kế tiếp, toàn là Chu Du thao thao bất tuyệt giảng giải cho nàng biết cái gì mà thân là nữ tử phải có nữ đức.
Chọc nàng giận đến độ trực tiếp phun lời cay nghiệt: “Vậy cứ để nó quy thiên đi.”
Chu Du khuyên vài câu, Chu Tham mới hoảng sợ đưa con bưu cho Khương Nhiên.
Khương Nhiên nhận lấy, mở miệng con bưu ra muốn truyền khí cho nó.
Chu Tham với Chu Du sợ tới mức trợn tròn mắt. Mãi đến khi nàng thổi một hơi về phía con bưu xong, con bưu có chuyển biến tốt đẹp rõ ràng, nàng mới kinh ngạc nhìn hai đứa nhỏ đang che kín đôi mắt.
“Các ngươi làm cái gì vậy?”
“Ta, chúng ta không dám nhìn, người, người cái tên yêu quái ăn dã thú này, sao còn ăn sống?
“Mắt nào thấy ta ăn nó? Thứ xấu xí như vậy, ta mới không ăn, muốn ăn cũng phải ăn hai người.”
Nàng lại quyết tâm muốn hù dọa hai đứa nhóc.
Chỉ là lần này hai đứa nhóc lại không bị dọa sợ nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhanh như vậy đã biết thật ra mình là một con rồng tâm địa thiện lương?
Con bưu lại khôi phục tinh thần. Chu Tham vui vẻ mím cái miệng nhỏ nhắn nhìn chằm chằm vào nàng rồi mỉm cười, nhưng nàng lại ngoảnh mặt đi, không muốn xem.
Điểm cảm động của con người quá thấp.
“Vừa rồi người cho nó ăn gì vậy?” Chu Du hỏi.
“Truyền một hơi tiên khí.” Khương Nhiên tự hào nói.
“Yêu khí? Yêu khí của người có thể trị bách bệnh?” Chu Du tự động sửa miệng.
“Ừm.” Nàng không muốn tranh cãi quá nhiều, gật đầu coi như tán đồng.
Chu Du lại nghiêng đầu, có lẽ nó đang nghĩ tới điều gì đó, đột nhiên mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào nàng, vui mừng hỏi:
“Cho nên, chân cha, còn có muội muội, đều vì được người truyền yêu khí cho nên mới có chuyển biến tốt đẹp? Và cả con mèo này nữa?”
“Ừm.” Khương Nhiên cảm thấy Chu Du này thật sự rất thông minh, đúng là trẻ nhỏ dễ dạy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Nhị ca, ca nói vậy là có ý gì? Cái gì mà yêu khí có thể trị bệnh? Nàng chỉ cần tùy tiện đối mặt với người khác thổi một hơi là có thể trị bệnh?”
“Nói như vậy, chẳng phải nàng có thể làm đại phu sao? Vậy còn đi săn làm gì nữa?”
Dường như lực chú ý của Chu Tham lại có chút không giống Chu Du.
Khương Nhiên nghiêng đầu nghĩ, thật sự có thể như vậy ư?
Nếu tiền có thể kiếm dễ như vậy, tựa như cũng không tồi.
Nàng lại lần nữa cảm thấy tự hào vô cùng. Vì có thể tiếp tục thu được ánh mắt sùng bái của đám nhóc, nàng vung tay lên, nói:
“Thật ra không chỉ có bọn họ, ngay cả đại hoàng cẩu trông coi nhà các ngươi, tối qua cũng may mắn được ta thổi một ngụm long khí. Còn có trước kia… tóm lại là không ít đâu.”
“Không ít? Còn có người? Có nam nhân không? Bao nhiêu?”
Chu Du trợn to hai mắt, dáng vẻ giống như bị sét đánh. Không đợi Khương Nhiên tiếp tục suy nghĩ, trong đầu nó đã thấy được trên đầu cha mọc một mảng cỏ xanh.
Vì thế, trong phân nửa đoạn đường kế tiếp, toàn là Chu Du thao thao bất tuyệt giảng giải cho nàng biết cái gì mà thân là nữ tử phải có nữ đức.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro