Xuyên Thành Mẹ Kế Ác Độc, Ta Giúp Nhóc Con Xui Xẻo Nghịch Thiên Cải Mệnh
Dùng Sấm Sét Bắ...
Ngữ Mặc Lăng Tiêu
2024-08-19 16:10:29
Hai đứa nhỏ rất nghe lời cha, chỉ đi phía ngoài, không chịu tiến thêm nửa bước.
Nàng cũng không tiện bỏ mặc hai đứa ở lại tự mình vào núi, nhưng chuyện này cũng không thể làm khó nàng.
Nàng chỉ phóng thích một chút long uy, đám mãnh thú phi cầm trên núi đã bắt đầu chen chúc tiến tới.
Sau khi cảm giác được uy áp đã đủ, nàng lại thấy hai đứa nhóc một người đang ra sức leo lên cây, một người thì nằm sấp trên mặt đất, cố sức dùng tay đào cái gì đó.
Nàng buồn bực bước qua, nhìn một hồi, thật sự không hiểu nổi đành phải hỏi chúng nó.
“Các ngươi đang làm cái gì vậy?”
Đại khái là do câu hỏi đột ngột của nàng đã dọa Chu Du trên cây, nó thiếu chút nữa ngã từ trên cây xuống.
May sao nó kịp thời dùng chân kẹp lấy thân cây, lại ra sức bò lên một cành lớn mới không bị rơi.
Chu Du thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu hô lên với Khương Nhiên: “Con đang lột vỏ cây nha, đám vỏ phía dưới bị người ta lột sạch rồi, nhưng con biết trèo cây, hơn nữa lớp vỏ phía trên còn non hơn. “
“Vỏ cây? Lột cái này làm gì?” Khương Nhiên càng choáng.
“Ăn nha, phần lớn người trong thôn đều không có nhiều lương thực, phải thừa dịp vỏ cây còn non để lột nhiều một chút. Chờ đến mùa đông, ngay cả vỏ cây non cũng không có.”
Chu Tham ngẩng đầu, trong tay còn có một nắm rễ cỏ. Nó nếm thử một chút, có thể ăn, chỉ là hơi khó nuốt, nhưng như vậy cũng đã không tệ rồi, lần này vẫn rất may mắn.
Khương Nhiên không nói gì, chỉ ngồi xổm xuống, rút một cọng rễ cỏ từ trong tay Chu Tham, cũng học theo Chu Tham ngậm rễ cỏ vào trong miệng nhai thử.
Sau đó nàng lập tức ghét bỏ nhổ ra, hỏi: “Đây là cái gì?”
“Rễ cỏ nha, cũng có thể ăn.” Chu Tham có chút khó hiểu nhìn Khương Nhiên.
Nghĩ đến trước kia kế mẫu chưa từng ăn thứ này bao giờ, không, nghe nói trước kia kế mẫu ở nhà mẹ đẻ cũng không khá giả gì, về sau gả cho cha mới sống tốt.
Mà cũng từ sau khi kế mẫu được gả tới, bọn họ mới sống càng ngày càng tệ.
Nghĩ tới đây, ánh mắt Chu Tham nhìn Khương Nhiên dần dần trở nên lạnh lùng.
Nhưng trong đầu Chu Tham còn vang vọng câu nói của cha, rằng kế mẫu hiện tại đã không còn là kế mẫu trước kia, nó mới vội vàng để mình không suy nghĩ tới những chuyện đã qua nữa.
Khương Nhiên không nói gì nữa, bởi vì nàng cảm giác được thứ mình muốn đã tới, chỉ có điều hơi nhiều.
Trong lúc nhất thời nàng cũng không biết nên làm gì cho phải, vì thế nàng nhìn thoáng qua Chu Tham còn đang cố sức đào rễ cỏ với ánh mắt khó xử, trực tiếp giao quyền quyết định cho nó.
“Ngươi muốn ăn gì?”
“A?”
“Ý ta là gà rừng, thỏ rừng, hươu rừng và lợn rừng, sói rừng. Ngươi muốn ăn gì?”
“Đương nhiên còn… muốn hết...” Chu Tham cũng không ngừng công việc trong tay, thuận miệng trả lời.
Trả lời xong nó mới cảm thấy kế mẫu thật biết nói đùa, ai mà không muốn ăn thịt. Đã rất lâu không được ăn thịt, chỉ nghĩ thôi nó đã không nhịn được nuốt nước bọt một cái.
Nàng cũng không tiện bỏ mặc hai đứa ở lại tự mình vào núi, nhưng chuyện này cũng không thể làm khó nàng.
Nàng chỉ phóng thích một chút long uy, đám mãnh thú phi cầm trên núi đã bắt đầu chen chúc tiến tới.
Sau khi cảm giác được uy áp đã đủ, nàng lại thấy hai đứa nhóc một người đang ra sức leo lên cây, một người thì nằm sấp trên mặt đất, cố sức dùng tay đào cái gì đó.
Nàng buồn bực bước qua, nhìn một hồi, thật sự không hiểu nổi đành phải hỏi chúng nó.
“Các ngươi đang làm cái gì vậy?”
Đại khái là do câu hỏi đột ngột của nàng đã dọa Chu Du trên cây, nó thiếu chút nữa ngã từ trên cây xuống.
May sao nó kịp thời dùng chân kẹp lấy thân cây, lại ra sức bò lên một cành lớn mới không bị rơi.
Chu Du thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu hô lên với Khương Nhiên: “Con đang lột vỏ cây nha, đám vỏ phía dưới bị người ta lột sạch rồi, nhưng con biết trèo cây, hơn nữa lớp vỏ phía trên còn non hơn. “
“Vỏ cây? Lột cái này làm gì?” Khương Nhiên càng choáng.
“Ăn nha, phần lớn người trong thôn đều không có nhiều lương thực, phải thừa dịp vỏ cây còn non để lột nhiều một chút. Chờ đến mùa đông, ngay cả vỏ cây non cũng không có.”
Chu Tham ngẩng đầu, trong tay còn có một nắm rễ cỏ. Nó nếm thử một chút, có thể ăn, chỉ là hơi khó nuốt, nhưng như vậy cũng đã không tệ rồi, lần này vẫn rất may mắn.
Khương Nhiên không nói gì, chỉ ngồi xổm xuống, rút một cọng rễ cỏ từ trong tay Chu Tham, cũng học theo Chu Tham ngậm rễ cỏ vào trong miệng nhai thử.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau đó nàng lập tức ghét bỏ nhổ ra, hỏi: “Đây là cái gì?”
“Rễ cỏ nha, cũng có thể ăn.” Chu Tham có chút khó hiểu nhìn Khương Nhiên.
Nghĩ đến trước kia kế mẫu chưa từng ăn thứ này bao giờ, không, nghe nói trước kia kế mẫu ở nhà mẹ đẻ cũng không khá giả gì, về sau gả cho cha mới sống tốt.
Mà cũng từ sau khi kế mẫu được gả tới, bọn họ mới sống càng ngày càng tệ.
Nghĩ tới đây, ánh mắt Chu Tham nhìn Khương Nhiên dần dần trở nên lạnh lùng.
Nhưng trong đầu Chu Tham còn vang vọng câu nói của cha, rằng kế mẫu hiện tại đã không còn là kế mẫu trước kia, nó mới vội vàng để mình không suy nghĩ tới những chuyện đã qua nữa.
Khương Nhiên không nói gì nữa, bởi vì nàng cảm giác được thứ mình muốn đã tới, chỉ có điều hơi nhiều.
Trong lúc nhất thời nàng cũng không biết nên làm gì cho phải, vì thế nàng nhìn thoáng qua Chu Tham còn đang cố sức đào rễ cỏ với ánh mắt khó xử, trực tiếp giao quyền quyết định cho nó.
“Ngươi muốn ăn gì?”
“A?”
“Ý ta là gà rừng, thỏ rừng, hươu rừng và lợn rừng, sói rừng. Ngươi muốn ăn gì?”
“Đương nhiên còn… muốn hết...” Chu Tham cũng không ngừng công việc trong tay, thuận miệng trả lời.
Trả lời xong nó mới cảm thấy kế mẫu thật biết nói đùa, ai mà không muốn ăn thịt. Đã rất lâu không được ăn thịt, chỉ nghĩ thôi nó đã không nhịn được nuốt nước bọt một cái.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro