Xuyên Thành Mẹ Kế Ác Độc, Ta Giúp Nhóc Con Xui Xẻo Nghịch Thiên Cải Mệnh
Gian Thương
Ngữ Mặc Lăng Tiêu
2024-08-19 16:10:29
“Này, tiểu tinh linh không gian, ra đây cho lão nương, cái kia...”
“Chủ nhân tôn kính, là tiểu tinh linh làm không tốt sao?”
Trong thời gian ngắn, tiểu tinh linh không gian còn chưa thể nào thích ứng với giọng điệu của nàng, chỉ nháy mắt đã lã chã chực khóc.
“Cái kia, đây không phải trọng điểm, này… ta hỏi ngươi, ta nhớ rõ lúc trước ngươi đã nói có thể dùng điểm công đức đổi đồ đúng không?”
“Ngươi nhanh chóng giúp ta kiểm tra, điểm công đức hiện tại của ta có thể đổi được bao nhiêu gạo mì lương thực dầu mè gì đó?”
“Ừm, tiểu tinh linh không gian giúp chủ nhân kiểm tra một chút, hiện tại chủ nhân còn một trăm năm mươi triệu điểm công đức, nếu đổi gạo lương thực dầu mè, có lẽ là một ngàn cân gạo, một ngàn cân mì, năm trăm cân dầu.”
“Một ngàn cân? Đó là bao nhiêu?” Đối với những đơn vị này Khương Nhiên còn chưa hiểu rõ lắm, vì thế suy nghĩ một chút, chỉ vào một cái túi trong không gian hỏi: “Túi này là bao nhiêu? “
“Cái này chừng trăm cân.”
“Cái gì? Một trăm cân?” Khương Nhiên há to miệng, dáng vẻ không dám tin.
Hình như bữa cơm này nàng đã dùng khoảng một phần tư, cũng chính là hai mươi cân.
Một bữa cơm hai mươi cân gạo, một ngày ba bữa, chính là sáu mươi cân, cho nên nói một trăm cân này cũng chỉ có thể ăn không tới hai ngày. (Một cân =0.5kg)
Nàng nhiều điểm công đức như vậy, thế nhưng chỉ có thể đổi được lượng lương thực đủ ăn không tới một tháng.
Trời ơi, đừng đùa ta nữa được không?
Nàng ôm trái tim mình, vẻ mặt không thể tin nổi, cảm thấy nhất định là tiểu tinh linh này đang nói đùa với mình.
Đống điểm công đức kia là nàng phải nhận mấy chục nhiệm vụ mới kiếm được, nếu đổi thành tài nguyên đã có thể đủ cho nàng tu luyện mấy trăm năm.
Vậy mà lại chỉ được có một chút như vậy?
“Chủ nhân, phải biết rằng bây giờ đang mùa thiên tai đói kém. Có câu một miếng ăn còn đắt hơn vàng, cái gì hiếm lại càng quý mà. Hơn nữa hiện tại chủ nhân ở nhân gian, đương nhiên phải tính theo giá cả ở nhân gian. “
“Gian thương.” Lần đầu tiên Khương Nhiên cảm thấy tiểu tinh linh không đáng yêu một chút nào.
“Chủ nhân, đây không phải tiểu tinh linh quyết định, mà căn cứ theo thống kê hệ thống. Chủ nhân, không biết chủ nhân có muốn đổi hay không?”
“Không đổi, chết cũng không đổi, ta chết cũng không đổi.”
Khương Nhiên sợ tới mức ôm chặt lấy tiểu tinh linh, e sợ nó nhất thời choáng váng, vung tay lên, đổi hết.
Nàng tới đây để làm nhiệm vụ đổi điểm công đức, còn chưa kiếm được cái gì đã phải tiêu tiền, mịe nó!
“Chủ nhân? Ngài không yêu tinh linh nữa đúng không?”
Tiểu tinh linh chớp chớp đôi mắt to đen nhánh, trông như có thể khóc bất cứ lúc nào.
“Lão nương còn chưa khóc đâu!”
Khương Nhiên thật sự muốn khóc, nhưng cho dù đang ở trong không gian cũng có thể cảm nhận được sấm chớp mưa gió đang nhanh chóng tụ lại.
Nàng sợ tới độ lập tức hít sâu điều tiết tâm trang.
Mịe nó, nhân gian hoang tàn này, cái gì cũng đắt, còn không thể tùy tiện khóc.
Tức chết đi được!
“Chủ nhân tôn kính, là tiểu tinh linh làm không tốt sao?”
Trong thời gian ngắn, tiểu tinh linh không gian còn chưa thể nào thích ứng với giọng điệu của nàng, chỉ nháy mắt đã lã chã chực khóc.
“Cái kia, đây không phải trọng điểm, này… ta hỏi ngươi, ta nhớ rõ lúc trước ngươi đã nói có thể dùng điểm công đức đổi đồ đúng không?”
“Ngươi nhanh chóng giúp ta kiểm tra, điểm công đức hiện tại của ta có thể đổi được bao nhiêu gạo mì lương thực dầu mè gì đó?”
“Ừm, tiểu tinh linh không gian giúp chủ nhân kiểm tra một chút, hiện tại chủ nhân còn một trăm năm mươi triệu điểm công đức, nếu đổi gạo lương thực dầu mè, có lẽ là một ngàn cân gạo, một ngàn cân mì, năm trăm cân dầu.”
“Một ngàn cân? Đó là bao nhiêu?” Đối với những đơn vị này Khương Nhiên còn chưa hiểu rõ lắm, vì thế suy nghĩ một chút, chỉ vào một cái túi trong không gian hỏi: “Túi này là bao nhiêu? “
“Cái này chừng trăm cân.”
“Cái gì? Một trăm cân?” Khương Nhiên há to miệng, dáng vẻ không dám tin.
Hình như bữa cơm này nàng đã dùng khoảng một phần tư, cũng chính là hai mươi cân.
Một bữa cơm hai mươi cân gạo, một ngày ba bữa, chính là sáu mươi cân, cho nên nói một trăm cân này cũng chỉ có thể ăn không tới hai ngày. (Một cân =0.5kg)
Nàng nhiều điểm công đức như vậy, thế nhưng chỉ có thể đổi được lượng lương thực đủ ăn không tới một tháng.
Trời ơi, đừng đùa ta nữa được không?
Nàng ôm trái tim mình, vẻ mặt không thể tin nổi, cảm thấy nhất định là tiểu tinh linh này đang nói đùa với mình.
Đống điểm công đức kia là nàng phải nhận mấy chục nhiệm vụ mới kiếm được, nếu đổi thành tài nguyên đã có thể đủ cho nàng tu luyện mấy trăm năm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vậy mà lại chỉ được có một chút như vậy?
“Chủ nhân, phải biết rằng bây giờ đang mùa thiên tai đói kém. Có câu một miếng ăn còn đắt hơn vàng, cái gì hiếm lại càng quý mà. Hơn nữa hiện tại chủ nhân ở nhân gian, đương nhiên phải tính theo giá cả ở nhân gian. “
“Gian thương.” Lần đầu tiên Khương Nhiên cảm thấy tiểu tinh linh không đáng yêu một chút nào.
“Chủ nhân, đây không phải tiểu tinh linh quyết định, mà căn cứ theo thống kê hệ thống. Chủ nhân, không biết chủ nhân có muốn đổi hay không?”
“Không đổi, chết cũng không đổi, ta chết cũng không đổi.”
Khương Nhiên sợ tới mức ôm chặt lấy tiểu tinh linh, e sợ nó nhất thời choáng váng, vung tay lên, đổi hết.
Nàng tới đây để làm nhiệm vụ đổi điểm công đức, còn chưa kiếm được cái gì đã phải tiêu tiền, mịe nó!
“Chủ nhân? Ngài không yêu tinh linh nữa đúng không?”
Tiểu tinh linh chớp chớp đôi mắt to đen nhánh, trông như có thể khóc bất cứ lúc nào.
“Lão nương còn chưa khóc đâu!”
Khương Nhiên thật sự muốn khóc, nhưng cho dù đang ở trong không gian cũng có thể cảm nhận được sấm chớp mưa gió đang nhanh chóng tụ lại.
Nàng sợ tới độ lập tức hít sâu điều tiết tâm trang.
Mịe nó, nhân gian hoang tàn này, cái gì cũng đắt, còn không thể tùy tiện khóc.
Tức chết đi được!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro