Xuyên Thành Mẹ Kế, Mang Theo Ba Oa Làm Người Giàu Nhất Thiên Hạ
Mụ Độc Ác Thay...
Viên Tử
2024-11-23 18:06:19
Nhưng cha cậu ưu tú như vậy, nữ nhân này sợ là không có cơ hội thấy được.
Lục Kiều Kiều không muốn nhiều lời, xoay người xuống giường nói: “Các con trông cha nhé, ta đi ra ngoài một chuyến”
“Ngươi đi đâu?” Thẩm Úc ngăn cản Lục Kiều Kiều, Thẩm Lan cũng học theo.
Tuy rằng Thẩm Lan trước kia thành thật không dám chất vấn nàng như vậy, nhưng giờ phút này cậu bé cũng dám, bởi vì cậu có loại cảm giác nữ nhân này sẽ không đánh bọn họ.
Lục Kiều Kiều nói: “Cha con bị rách miệng vết thương, cần lập tức dùng dược, ta đi ra ngoài tìm dược liệu, các con ở nhà đợi”
Lục Kiều Kiều đi ra ngoài cửa, sau đó dừng lại quay đầu dặn dò:
“Hai đứa thông minh nhất, trông coi nhà, nếu như Lục gia lại đến thì đi tới trong thôn tìm lí chính hỗ trợ, biết chưa?”
Thẩm Lan và Thẩm Úc nghe vậy thì không đáp lại, Lục Kiều Kiều cũng không ép buộc bọn họ đáp lại, tin tưởng hai người bọn họ có thể hiểu được tốt xấu, liền yên tâm đi rồi.
Phía sau, Thẩm Lan nhìn về phía Thẩm Úc: “Đệ có cảm thấy mụ độc ác này thay đổi rồi không?”
“Đại ca cũng nói nàng là mụ độc ác, ai biết trong lòng nàng muốn chơi chiêu gì chứ”
Thẩm Úc trầm giọng, trong giọng non nớt cất giấu thâm trầm và thành thục không phù hợp với tuổi tác.
Cậu cũng thật sự cảm nhận được Lục Kiều Kiều thay đổi, nhưng một kẻ ác lại không hề có dấu hiệu mà cải tà quy chính, hắn không tin.
Cậu vỗ vai Thẩm Lan: “Mặc kệ nữ nhân kia đi, chúng ta phải nghĩ cách cứu cha.”
“Không phải mụ độc ác đã đi tìm dược liệu rồi sao?” Thẩm Lan hỏi, nhưng rất nhanh liền hiểu ra mụ độc ác nói đi tìm dược là nhất định sẽ đi tìm dược sao?
Lỡ như nàng cất giấu ý xấu gì thì sao?
“Đúng vậy, chúng ta không thể ngồi chờ chết” Thẩm Lan cũng tính toán ra cửa, vừa đi được một nửa liền dừng lại, vẻ mặt khó xử nói: “Nhưng chúng ta còn có thể làm sao bây giờ?”
Thẩm Úc mím môi, kéo Thẩm Mạt đến trước mặt Thẩm Lan: “Ca ở nhà trông chừng muội muội và cha, ta có biện pháp”
Thẩm Úc dặn dò xong liền chạy nhanh ra sân.
Bên kia, sau khi Lục Kiều Kiều ra cửa liền trực tiếp lên núi.
Hôm nay vốn dĩ nàng định đi huyện thành bán thịt heo, kiếm được bạc là sẽ có tiền mua thuốc cho Thẩm Diệu.
Nhưng bị Lưu thị và Lục lão thái chậm trễ, cho dù hiện tại đi tới huyện thành thì cũng không đuổi kịp chợ sáng.
Tây Châu có quy định những dân nghèo không có cửa hàng mua bán thì chỉ có thể đi chợ sáng, đặc biệt là đồ ăn, nếu không đi chợ sáng thì người lạ mắt đi bán sẽ rất khó bán được hàng.
Mà vết thương của Thẩm Diệu hiện tại rõ ràng không thể kéo dài thêm, so với việc dựa vào vận may đi tới huyện thành bán thịt heo thì còn không bằng dựa vào y thuật của chính mình để lên núi hái một ít thảo dược cần dùng trở về.
Trên núi thôn Tảo Lê có các loại thực vật đa dạng, cỏ cây cũng đủ tươi tốt, hiện tại lại là mùa xuân.
Nếu tìm được một chút thảo dược cầm máu hằng ngày và thêm một ít dược vật bổ máu thì chắc là không khó.
Giống như nàng nghĩ, nàng nhanh chóng phát hiện một ít cây tiểu bồng cầm máu và một số loại khác ở trên núi.
Có những thứ này, tạm thời có thể ổn định được vết thương của Thẩm Diệu.
Lục Kiều Kiều không muốn nhiều lời, xoay người xuống giường nói: “Các con trông cha nhé, ta đi ra ngoài một chuyến”
“Ngươi đi đâu?” Thẩm Úc ngăn cản Lục Kiều Kiều, Thẩm Lan cũng học theo.
Tuy rằng Thẩm Lan trước kia thành thật không dám chất vấn nàng như vậy, nhưng giờ phút này cậu bé cũng dám, bởi vì cậu có loại cảm giác nữ nhân này sẽ không đánh bọn họ.
Lục Kiều Kiều nói: “Cha con bị rách miệng vết thương, cần lập tức dùng dược, ta đi ra ngoài tìm dược liệu, các con ở nhà đợi”
Lục Kiều Kiều đi ra ngoài cửa, sau đó dừng lại quay đầu dặn dò:
“Hai đứa thông minh nhất, trông coi nhà, nếu như Lục gia lại đến thì đi tới trong thôn tìm lí chính hỗ trợ, biết chưa?”
Thẩm Lan và Thẩm Úc nghe vậy thì không đáp lại, Lục Kiều Kiều cũng không ép buộc bọn họ đáp lại, tin tưởng hai người bọn họ có thể hiểu được tốt xấu, liền yên tâm đi rồi.
Phía sau, Thẩm Lan nhìn về phía Thẩm Úc: “Đệ có cảm thấy mụ độc ác này thay đổi rồi không?”
“Đại ca cũng nói nàng là mụ độc ác, ai biết trong lòng nàng muốn chơi chiêu gì chứ”
Thẩm Úc trầm giọng, trong giọng non nớt cất giấu thâm trầm và thành thục không phù hợp với tuổi tác.
Cậu cũng thật sự cảm nhận được Lục Kiều Kiều thay đổi, nhưng một kẻ ác lại không hề có dấu hiệu mà cải tà quy chính, hắn không tin.
Cậu vỗ vai Thẩm Lan: “Mặc kệ nữ nhân kia đi, chúng ta phải nghĩ cách cứu cha.”
“Không phải mụ độc ác đã đi tìm dược liệu rồi sao?” Thẩm Lan hỏi, nhưng rất nhanh liền hiểu ra mụ độc ác nói đi tìm dược là nhất định sẽ đi tìm dược sao?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lỡ như nàng cất giấu ý xấu gì thì sao?
“Đúng vậy, chúng ta không thể ngồi chờ chết” Thẩm Lan cũng tính toán ra cửa, vừa đi được một nửa liền dừng lại, vẻ mặt khó xử nói: “Nhưng chúng ta còn có thể làm sao bây giờ?”
Thẩm Úc mím môi, kéo Thẩm Mạt đến trước mặt Thẩm Lan: “Ca ở nhà trông chừng muội muội và cha, ta có biện pháp”
Thẩm Úc dặn dò xong liền chạy nhanh ra sân.
Bên kia, sau khi Lục Kiều Kiều ra cửa liền trực tiếp lên núi.
Hôm nay vốn dĩ nàng định đi huyện thành bán thịt heo, kiếm được bạc là sẽ có tiền mua thuốc cho Thẩm Diệu.
Nhưng bị Lưu thị và Lục lão thái chậm trễ, cho dù hiện tại đi tới huyện thành thì cũng không đuổi kịp chợ sáng.
Tây Châu có quy định những dân nghèo không có cửa hàng mua bán thì chỉ có thể đi chợ sáng, đặc biệt là đồ ăn, nếu không đi chợ sáng thì người lạ mắt đi bán sẽ rất khó bán được hàng.
Mà vết thương của Thẩm Diệu hiện tại rõ ràng không thể kéo dài thêm, so với việc dựa vào vận may đi tới huyện thành bán thịt heo thì còn không bằng dựa vào y thuật của chính mình để lên núi hái một ít thảo dược cần dùng trở về.
Trên núi thôn Tảo Lê có các loại thực vật đa dạng, cỏ cây cũng đủ tươi tốt, hiện tại lại là mùa xuân.
Nếu tìm được một chút thảo dược cầm máu hằng ngày và thêm một ít dược vật bổ máu thì chắc là không khó.
Giống như nàng nghĩ, nàng nhanh chóng phát hiện một ít cây tiểu bồng cầm máu và một số loại khác ở trên núi.
Có những thứ này, tạm thời có thể ổn định được vết thương của Thẩm Diệu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro