Xuyên Thành Mẹ Kế, Mang Theo Ba Oa Làm Người Giàu Nhất Thiên Hạ
Lời Đồn Không Đ...
Viên Tử
2024-11-20 14:03:30
Nhìn chén thịt trong tay, trên mặt nương Nhị Trụ hiện lên một tia xấu hổ.
Thật ra nàng rất chướng mắt Lục Kiều Kiều, người trong thôn đều biết nàng là người không biết liêm sỉ, bò lên giường nam nhân, vừa vào cửa đã là nữ nhân độc ác.
Nhưng hôm nay, nàng lại cảm thấy lời đồn không đúng?
Nương Nhị Trụ cũng là người làm mẹ, sao lại không nhìn ra Lục Kiều Kiều thật sự quan tâm đứa nhỏ đâu?
“Ôi, xem ra không thể tin lời đồn nha” Nương Nhị Trụ lẩm bẩm một câu, nhận lấy thịt liền xoay người muốn rời đi.
Lục Kiều Kiều lại mở miệng nói: “Khoan đã……”
Nhìn nương Nhị Trụ nghe tiếng quay đầu lại, Lục Kiều Kiều nói: “Đã dùng thịt đền tiền thuốc rồi, nhưng ngươi đánh con trai của ta thì tính thế nào.”
“Cái gì?” Nghe được lời này, nương Nhị Trụ nương lập tức nhíu mày, đang muốn nổi giận.
Nhưng Lục Kiều Kiều lại không sợ, tiến lên nói: “Nếu ngươi biết trẻ con phạm sai lầm thì phải tới tìm người lớn, vậy ngươi liền không nên đánh thằng bé ở bên ngoài”.
“Lục Kiều Kiều, ta thật sự cho rằng ngươi thay đổi, thì ra là chờ lão nương ở chỗ này? Thế nào, hiện tại ngươi muốn lừa bạc của lão nương sao?”
Nương Nhị Trụ chống eo, đặt chén thịt ở một bên, bày ra tư thế muốn đánh nhau.
Lục Kiều Kiều lại bình tĩnh nghiêm túc nói: “Ta không cần bạc của ngươi, ta chỉ là muốn ngươi nhớ kỹ, đứa nhỏ này không phải có nương sinh mà không có nương dạy như các ngươi nói.
Thằng bé có nương, chính là ta, cho nên mặc dù thằng bé có phạm sai lầm thì cũng có ta và cha của thằng bé sửa lại và bồi thường tổn thất giúp thằng bé. Không cần, cũng không thể chịu đựng được người khác chạm vào một đầu ngón tay của thằng bé ở bên ngoài”
Nghe được lời này, nương Nhị Trụ trợn tròn đôi mắt, xem như đã nghe hiểu ý của Lục Kiều Kiều, không phải nàng muốn mình bồi thường bạc, chỉ là cảnh cáo chính mình không thể bắt nạt con của nàng.
Trước khi tới đây, nàng đúng thật là mang theo một chút tâm tư của tiểu nhân, cảm thấy Lục Kiều Kiều sẽ không đền bạc cho mình nên mới đánh Thẩm Úc cho hết giận.
Hiện tại, người ta chẳng những có thái độ không tồi, đối xử với đứa nhỏ cũng không giống như lời đồn trong thôn, nếu như nàng lại càn quấy thì đúng thật là không có đạo lý.
Nghĩ vậy, nương Nhị Trụ nương ngượng ngùng nói:
“Việc này đúng thật là người làm thím như ta không tốt, cho dù tức giận thì cũng không thể đánh trẻ con, ta nhớ kỹ lời nói của ngươi, ngày sau tuyệt đối sẽ không bắt nạt con của ngươi, đừng nói là ta không bắt nạt, nếu như người trong thôn biết ngươi giữ gìn đứa nhỏ như vậy thì bọn họ cũng sẽ không dám”
Nghe thấy ngươi Nhị Trụ nói lời này, Lục Kiều Kiều liền hiểu, tuy rằng tính tình của nương Nhị Trụ có hơi nóng nảy, nhưng lại là người có thể hiểu đạo lý.
Thái độ của nàng cũng dịu đi, không nói thêm cái gì nữa, để nương Nhị Trụ rời đi.
Đợi nương Nhị Trụ đi xa thì Lục Kiều Kiều mới quay đầu lại đi tìm Thẩm Úc.
Lại thấy cậu bé đang đứng im ở phía sau chính mình, đôi mắt đen nhìn nàng chằm chằm, mang theo sự kinh ngạc, tìm tòi nghiên cứu và khó có thể tin.
Nàng mím môi, không nói chuyện trộm dược liệu với Thẩm Úc nữa, những đạo lý nàng có thể nói thì vừa rồi cũng đã nói, có thể hiểu hay không thì phải xem bản lĩnh của đứa nhỏ này.
“Con về trong sân chờ ta” Lục Kiều Kiều mở miệng nói.
Thật ra nàng rất chướng mắt Lục Kiều Kiều, người trong thôn đều biết nàng là người không biết liêm sỉ, bò lên giường nam nhân, vừa vào cửa đã là nữ nhân độc ác.
Nhưng hôm nay, nàng lại cảm thấy lời đồn không đúng?
Nương Nhị Trụ cũng là người làm mẹ, sao lại không nhìn ra Lục Kiều Kiều thật sự quan tâm đứa nhỏ đâu?
“Ôi, xem ra không thể tin lời đồn nha” Nương Nhị Trụ lẩm bẩm một câu, nhận lấy thịt liền xoay người muốn rời đi.
Lục Kiều Kiều lại mở miệng nói: “Khoan đã……”
Nhìn nương Nhị Trụ nghe tiếng quay đầu lại, Lục Kiều Kiều nói: “Đã dùng thịt đền tiền thuốc rồi, nhưng ngươi đánh con trai của ta thì tính thế nào.”
“Cái gì?” Nghe được lời này, nương Nhị Trụ nương lập tức nhíu mày, đang muốn nổi giận.
Nhưng Lục Kiều Kiều lại không sợ, tiến lên nói: “Nếu ngươi biết trẻ con phạm sai lầm thì phải tới tìm người lớn, vậy ngươi liền không nên đánh thằng bé ở bên ngoài”.
“Lục Kiều Kiều, ta thật sự cho rằng ngươi thay đổi, thì ra là chờ lão nương ở chỗ này? Thế nào, hiện tại ngươi muốn lừa bạc của lão nương sao?”
Nương Nhị Trụ chống eo, đặt chén thịt ở một bên, bày ra tư thế muốn đánh nhau.
Lục Kiều Kiều lại bình tĩnh nghiêm túc nói: “Ta không cần bạc của ngươi, ta chỉ là muốn ngươi nhớ kỹ, đứa nhỏ này không phải có nương sinh mà không có nương dạy như các ngươi nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thằng bé có nương, chính là ta, cho nên mặc dù thằng bé có phạm sai lầm thì cũng có ta và cha của thằng bé sửa lại và bồi thường tổn thất giúp thằng bé. Không cần, cũng không thể chịu đựng được người khác chạm vào một đầu ngón tay của thằng bé ở bên ngoài”
Nghe được lời này, nương Nhị Trụ trợn tròn đôi mắt, xem như đã nghe hiểu ý của Lục Kiều Kiều, không phải nàng muốn mình bồi thường bạc, chỉ là cảnh cáo chính mình không thể bắt nạt con của nàng.
Trước khi tới đây, nàng đúng thật là mang theo một chút tâm tư của tiểu nhân, cảm thấy Lục Kiều Kiều sẽ không đền bạc cho mình nên mới đánh Thẩm Úc cho hết giận.
Hiện tại, người ta chẳng những có thái độ không tồi, đối xử với đứa nhỏ cũng không giống như lời đồn trong thôn, nếu như nàng lại càn quấy thì đúng thật là không có đạo lý.
Nghĩ vậy, nương Nhị Trụ nương ngượng ngùng nói:
“Việc này đúng thật là người làm thím như ta không tốt, cho dù tức giận thì cũng không thể đánh trẻ con, ta nhớ kỹ lời nói của ngươi, ngày sau tuyệt đối sẽ không bắt nạt con của ngươi, đừng nói là ta không bắt nạt, nếu như người trong thôn biết ngươi giữ gìn đứa nhỏ như vậy thì bọn họ cũng sẽ không dám”
Nghe thấy ngươi Nhị Trụ nói lời này, Lục Kiều Kiều liền hiểu, tuy rằng tính tình của nương Nhị Trụ có hơi nóng nảy, nhưng lại là người có thể hiểu đạo lý.
Thái độ của nàng cũng dịu đi, không nói thêm cái gì nữa, để nương Nhị Trụ rời đi.
Đợi nương Nhị Trụ đi xa thì Lục Kiều Kiều mới quay đầu lại đi tìm Thẩm Úc.
Lại thấy cậu bé đang đứng im ở phía sau chính mình, đôi mắt đen nhìn nàng chằm chằm, mang theo sự kinh ngạc, tìm tòi nghiên cứu và khó có thể tin.
Nàng mím môi, không nói chuyện trộm dược liệu với Thẩm Úc nữa, những đạo lý nàng có thể nói thì vừa rồi cũng đã nói, có thể hiểu hay không thì phải xem bản lĩnh của đứa nhỏ này.
“Con về trong sân chờ ta” Lục Kiều Kiều mở miệng nói.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro