Xuyên Thành Mẹ Kế, Mang Theo Ba Oa Làm Người Giàu Nhất Thiên Hạ
Ba Nam Nhân Thi...
Viên Tử
2024-11-20 14:03:30
Thẩm Diệu thấy vậy thì nhìn bọn nhỏ và căn nhà ở nghèo rớt mồng tơi, nói:
“Những việc trước kia nói với ngươi sợ là ngươi không hiểu, nếu ngươi ngoài Tiền gia ra còn có nơi đi tốt hơn thì ta có thể viết cho ngươi một phong thư hòa li”
Lục Kiều Kiều nhướng mày, Thẩm Diệu nói những lời này là có ý gì?
Cảm thấy nàng đã thay đổi trở lên tốt hơn, hiện tại hoà li với nàng là nàng có thể ngoan ngoãn rời đi sao?
Lục Kiều Kiều tức giận, xỉ nhục người cũng không thể xỉ nhục trực tiếp như vậy chứ.
Nàng nhìn về phía Thẩm Diệu, còn chưa kịp nói thì Thẩm Lan đã nhanh chóng lao tới trước mặt Thẩm Diệu, cố gắng gượng nặn ra một nụ cười, nói:
“Nương, người đừng nóng giận, cha ta bị đau nên mơ hồ, ý của hắn là bản thân hắn có lẽ sẽ bị phế đi, nhưng ngươi còn xinh đẹp như hoa, ở lại sẽ bị chúng ta liên lụy, không bằng hòa li, với trí tuệ và diện mạo của nương thì nhất định sẽ có nơi đi tốt hơn Tiền gia”
Thẩm Lan lau mồ hôi, cha sao lại thế này, cũng chưa biết mụ độc ác này có phải hoàn toàn thay đổi rồi không, nhưng nói như thế nào thì dược trong tay nàng có thể trị bệnh của hắn, sao hiện tại có thể nói hòa li chứ?
Thẩm Lan nói xong còn không quên đưa mắt ra hiệu cho Thẩm Úc, Thẩm Úc cũng đi lên nhìn Lục Kiều Kiều nói: “Cái kia…… hai ngày nay ngươi có biểu hiện khá tốt, có đi hay không thì ngươi tự nghĩ kỹ đi”
Bà nội nó……
Lục Kiều Kiều nghiến răng, ba nam nhân này chính là thiếu đánh mà, nàng thay đổi trở lên tốt hơn, ngược lại bọn họ lại càn rỡ, tính kế nàng, xỉ nhục nàng, còn lừa nàng?
Nàng chống eo, đưa tay chỉ chỉ vào mấy người, sau đó xoay người trở về phòng chất củi, ngồi ở trên giường còn cứng hơn quan tài lẩm bẩm thần chú《 không nên tức giận》.
Nàng thề với trời, nếu không phải nàng mới đến, nếu không phải cảm thấy hiện tại nàng rời đi thì Thẩm Diệu và bọn nhỏ sẽ không thể sống nổi thì nàng tuyệt đối sẽ bỏ gánh giữa đường.
Lục Kiều Kiều hít sâu, không giận, không giận, đi ngủ!
Ngày mai còn phải đi chợ sáng bán thịt, không thể bởi vì chướng ngại vật mà chậm trễ con đường làm giàu.
Lục Kiều Kiều cũng không phải là người keo kiệt, suy nghĩ rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Trong đêm tối, Thẩm Úc và Thẩm Lan ngồi xổm ở ngoài cửa phòng Lục Kiều Kiều.
Đôi mắt đen bóng của hai đứa nhỏ còn sáng hơn ánh trăng, đang cân nhắc xem có chuyện gì xảy ra với Lục Kiều Kiều.
Thẩm Lan cầm một cây gậy gỗ vẽ lên mặt đất, nói: “Chẳng lẽ là nàng nhìn thấy cha đã khỏe lại nên không muốn đi nữa, tính toán ở lại sinh hoạt với cha, sinh con với cha đấy chứ?”
“Xấu như vậy, cha sẽ không thích nàng đâu” Thẩm Úc nói với vẻ chắc chắn.
Nghĩ đến bộ dáng của Lục Kiều Kiều, Thẩm Lan cũng gật đầu: “Đúng thật là để cha bị thiệt thòi rồi”
“Nhưng……” Thẩm Úc nhíu mày, có một số lời không nghĩ nói ra, cậu xoa tóc giãy giụa nói:
“Tuy rằng nàng đúng thật là đã thay đổi, nhưng cũng không thể tin, lỡ như mấy ngày nay nàng làm như vậy là vì có tính toán gì đó thì sao?”
“Cũng đúng, vậy chúng ta lại thử nàng? Nếu như nàng có thể thuận lợi thông qua thì chúng ta liền tin tưởng nàng, tuy rằng cha không thích nàng, nhưng hai ngày qua nàng làm nương thật sự khá tốt”
“Những việc trước kia nói với ngươi sợ là ngươi không hiểu, nếu ngươi ngoài Tiền gia ra còn có nơi đi tốt hơn thì ta có thể viết cho ngươi một phong thư hòa li”
Lục Kiều Kiều nhướng mày, Thẩm Diệu nói những lời này là có ý gì?
Cảm thấy nàng đã thay đổi trở lên tốt hơn, hiện tại hoà li với nàng là nàng có thể ngoan ngoãn rời đi sao?
Lục Kiều Kiều tức giận, xỉ nhục người cũng không thể xỉ nhục trực tiếp như vậy chứ.
Nàng nhìn về phía Thẩm Diệu, còn chưa kịp nói thì Thẩm Lan đã nhanh chóng lao tới trước mặt Thẩm Diệu, cố gắng gượng nặn ra một nụ cười, nói:
“Nương, người đừng nóng giận, cha ta bị đau nên mơ hồ, ý của hắn là bản thân hắn có lẽ sẽ bị phế đi, nhưng ngươi còn xinh đẹp như hoa, ở lại sẽ bị chúng ta liên lụy, không bằng hòa li, với trí tuệ và diện mạo của nương thì nhất định sẽ có nơi đi tốt hơn Tiền gia”
Thẩm Lan lau mồ hôi, cha sao lại thế này, cũng chưa biết mụ độc ác này có phải hoàn toàn thay đổi rồi không, nhưng nói như thế nào thì dược trong tay nàng có thể trị bệnh của hắn, sao hiện tại có thể nói hòa li chứ?
Thẩm Lan nói xong còn không quên đưa mắt ra hiệu cho Thẩm Úc, Thẩm Úc cũng đi lên nhìn Lục Kiều Kiều nói: “Cái kia…… hai ngày nay ngươi có biểu hiện khá tốt, có đi hay không thì ngươi tự nghĩ kỹ đi”
Bà nội nó……
Lục Kiều Kiều nghiến răng, ba nam nhân này chính là thiếu đánh mà, nàng thay đổi trở lên tốt hơn, ngược lại bọn họ lại càn rỡ, tính kế nàng, xỉ nhục nàng, còn lừa nàng?
Nàng chống eo, đưa tay chỉ chỉ vào mấy người, sau đó xoay người trở về phòng chất củi, ngồi ở trên giường còn cứng hơn quan tài lẩm bẩm thần chú《 không nên tức giận》.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nàng thề với trời, nếu không phải nàng mới đến, nếu không phải cảm thấy hiện tại nàng rời đi thì Thẩm Diệu và bọn nhỏ sẽ không thể sống nổi thì nàng tuyệt đối sẽ bỏ gánh giữa đường.
Lục Kiều Kiều hít sâu, không giận, không giận, đi ngủ!
Ngày mai còn phải đi chợ sáng bán thịt, không thể bởi vì chướng ngại vật mà chậm trễ con đường làm giàu.
Lục Kiều Kiều cũng không phải là người keo kiệt, suy nghĩ rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Trong đêm tối, Thẩm Úc và Thẩm Lan ngồi xổm ở ngoài cửa phòng Lục Kiều Kiều.
Đôi mắt đen bóng của hai đứa nhỏ còn sáng hơn ánh trăng, đang cân nhắc xem có chuyện gì xảy ra với Lục Kiều Kiều.
Thẩm Lan cầm một cây gậy gỗ vẽ lên mặt đất, nói: “Chẳng lẽ là nàng nhìn thấy cha đã khỏe lại nên không muốn đi nữa, tính toán ở lại sinh hoạt với cha, sinh con với cha đấy chứ?”
“Xấu như vậy, cha sẽ không thích nàng đâu” Thẩm Úc nói với vẻ chắc chắn.
Nghĩ đến bộ dáng của Lục Kiều Kiều, Thẩm Lan cũng gật đầu: “Đúng thật là để cha bị thiệt thòi rồi”
“Nhưng……” Thẩm Úc nhíu mày, có một số lời không nghĩ nói ra, cậu xoa tóc giãy giụa nói:
“Tuy rằng nàng đúng thật là đã thay đổi, nhưng cũng không thể tin, lỡ như mấy ngày nay nàng làm như vậy là vì có tính toán gì đó thì sao?”
“Cũng đúng, vậy chúng ta lại thử nàng? Nếu như nàng có thể thuận lợi thông qua thì chúng ta liền tin tưởng nàng, tuy rằng cha không thích nàng, nhưng hai ngày qua nàng làm nương thật sự khá tốt”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro