Xuyên Thành Mẹ Kế Nam Phụ Niên Đại Văn
Chương 16
2024-10-25 19:00:18
Editor: Mộc An Chi
Từ nhỏ Lục Hải Từ đã hâm mộ các bạn nhỏ có mẹ, hâm mộ các bạn nhỏ được mẹ nắm tay chơi đùa cùng, hâm mộ các bạn nhỏ được mẹ ôm, mua đồ ăn cho.
Sau đó cậu bé có mẹ, chỉ là mẹ chưa từng ôm cậu lần nào, tuy rằng cậu bé vui vẻ, nhưng vẫn không dám chủ động ôm mẹ. Nhưng hiện tại, mẹ ôm cậu bé, còn nhẹ nhàng vỗ lưng bé.
Cái này khiến Lục Hải Từ nhớ lại chuyện cũ. Có một lần, cậu bé và Quý Dương tan học trở về từ nhà trẻ, hai người gặp mẹ Quý Dương ở trên đường, Quý Dương kéo tay mẹ cậu ấy nói đau chân, mẹ Quý Dương lập tức ôm Quý Dương lên, lúc ấy cậu bé đi phia sau bọn họ, nhìn bọn họ đi suốt một đường về nhà.
Hiện tại, bé cũng có mẹ ôm. Nghĩ đến đây, nước mắt của Lục Hải Từ càng chảy nhiều hơn.
"Sao thế? Sao lại khóc?” Vu Tú Dao vừa lúc cầm rổ tới đưa cơm trưa, từ khi ở hành lang đã nghe được tiếng của Lục Hải Từ, dọa thím vội vàng chạy tới, thậm chí thím còn suy nghĩ miên man, có phải do vợ Lục Thừa đánh cậu bé không, dù sao cậu bé khóc quá kinh thiên động địa. Kết quả vừa đến cửa, lại thấy nhóc con đang dựa vào lòng ngực vợ Lục Thừa.
Lâm Khinh Khinh nói: “Em cũng không biết, em chỉ nói nếu ngày mai mua được thịt, sẽ làm bánh bao thịt cho thằng bé ăn, có thể là thằng bé muốn ăn bánh bao thịt.”
Lâm Khinh Khinh chỉ đọc phần giới thiệu vắn tắt thật sự không biết sự khát khao của bạn nhỏ Lục Hải Từ đối với tình thương của mẹ, cũng không biết từ nhỏ cậu bé đã thích so sánh với nam chính. Nếu cô biết, nhất định cô sẽ cảm thán một câu, đây đại khái là sự đối lập trời sinh giữa nam chính và nam phụ đi.
Vu Tú Dao dở khóc dở cười: “Muốn ăn bánh bao thịt thì khóc, mắc cỡ quá nha.”
Lục Hải Từ sợ bị người khác chê cười, lưu luyến không rời khỏi cái ôm của mẹ, cậu bé vẫn chu cái miệng nhỏ quật cường tìm lý do cho mình: “Cháu mới không phải khóc đâu, cháu…… cháu chỉ là đau mắt, là tự đôi mắt nó khóc.”
Cậu bé đã năm tuổi, sao có thể khóc nhè giống như mấy bạn nhỏ ba tuổi chứ? Cũng chỉ có Quý Dương đã năm tuổi còn khóc nhè.
Vu Tú Dao trêu ghẹo: “Phải phải phải, là đôi mắt cháu tự khóc, cho nên cổ họng vẫn phát ra được âm thanh, thím thấy, không những mắt đau, mà ngay cả cổ họng cũng đau.”
“Thím Tần……” Khuôn mặt nhỏ của Lục Hải Từ trừng thím, “Thím là người lớn, sao có thể khi dễ trẻ con như vậy?”
“Ha ha ha……” Vu Tú Dao nhịn không được cười thành tiếng, “Được được, thím mang cơm trưa tới cho cháu rồi đây, cháu có muốn ăn hay không?” Trước kia đứa nhỏ này đều nhã nhặn lịch sự, vừa hiểu chuyện vừa ngoan ngoãn, hiện tại lại biết nhõng nhẽo làm nũng.
Lâm Khinh Khinh cũng cười theo, các bé con còn đi nhà trẻ thật sự siêu đáng yêu.
Thật ra Lâm Khinh Khinh từng ở chung với khá nhiều trẻ con, bởi vì cô phát sóng trực tiếp, cho nên những bạn nhỏ trong thôn thường xuyên đến đóng vai trò khách quý nhỏ.
Ví dụ như cô và bà nội nấu vài món ngon xong sẽ mời các bạn nhỏ tới ăn. Ví dụ như cô muốn phát sóng trực tiếp bán trái cây rau dưa của bà con hàng xóm láng giềng, cũng sẽ mời các bạn nhỏ tới ăn.
Từ nhỏ Lục Hải Từ đã hâm mộ các bạn nhỏ có mẹ, hâm mộ các bạn nhỏ được mẹ nắm tay chơi đùa cùng, hâm mộ các bạn nhỏ được mẹ ôm, mua đồ ăn cho.
Sau đó cậu bé có mẹ, chỉ là mẹ chưa từng ôm cậu lần nào, tuy rằng cậu bé vui vẻ, nhưng vẫn không dám chủ động ôm mẹ. Nhưng hiện tại, mẹ ôm cậu bé, còn nhẹ nhàng vỗ lưng bé.
Cái này khiến Lục Hải Từ nhớ lại chuyện cũ. Có một lần, cậu bé và Quý Dương tan học trở về từ nhà trẻ, hai người gặp mẹ Quý Dương ở trên đường, Quý Dương kéo tay mẹ cậu ấy nói đau chân, mẹ Quý Dương lập tức ôm Quý Dương lên, lúc ấy cậu bé đi phia sau bọn họ, nhìn bọn họ đi suốt một đường về nhà.
Hiện tại, bé cũng có mẹ ôm. Nghĩ đến đây, nước mắt của Lục Hải Từ càng chảy nhiều hơn.
"Sao thế? Sao lại khóc?” Vu Tú Dao vừa lúc cầm rổ tới đưa cơm trưa, từ khi ở hành lang đã nghe được tiếng của Lục Hải Từ, dọa thím vội vàng chạy tới, thậm chí thím còn suy nghĩ miên man, có phải do vợ Lục Thừa đánh cậu bé không, dù sao cậu bé khóc quá kinh thiên động địa. Kết quả vừa đến cửa, lại thấy nhóc con đang dựa vào lòng ngực vợ Lục Thừa.
Lâm Khinh Khinh nói: “Em cũng không biết, em chỉ nói nếu ngày mai mua được thịt, sẽ làm bánh bao thịt cho thằng bé ăn, có thể là thằng bé muốn ăn bánh bao thịt.”
Lâm Khinh Khinh chỉ đọc phần giới thiệu vắn tắt thật sự không biết sự khát khao của bạn nhỏ Lục Hải Từ đối với tình thương của mẹ, cũng không biết từ nhỏ cậu bé đã thích so sánh với nam chính. Nếu cô biết, nhất định cô sẽ cảm thán một câu, đây đại khái là sự đối lập trời sinh giữa nam chính và nam phụ đi.
Vu Tú Dao dở khóc dở cười: “Muốn ăn bánh bao thịt thì khóc, mắc cỡ quá nha.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lục Hải Từ sợ bị người khác chê cười, lưu luyến không rời khỏi cái ôm của mẹ, cậu bé vẫn chu cái miệng nhỏ quật cường tìm lý do cho mình: “Cháu mới không phải khóc đâu, cháu…… cháu chỉ là đau mắt, là tự đôi mắt nó khóc.”
Cậu bé đã năm tuổi, sao có thể khóc nhè giống như mấy bạn nhỏ ba tuổi chứ? Cũng chỉ có Quý Dương đã năm tuổi còn khóc nhè.
Vu Tú Dao trêu ghẹo: “Phải phải phải, là đôi mắt cháu tự khóc, cho nên cổ họng vẫn phát ra được âm thanh, thím thấy, không những mắt đau, mà ngay cả cổ họng cũng đau.”
“Thím Tần……” Khuôn mặt nhỏ của Lục Hải Từ trừng thím, “Thím là người lớn, sao có thể khi dễ trẻ con như vậy?”
“Ha ha ha……” Vu Tú Dao nhịn không được cười thành tiếng, “Được được, thím mang cơm trưa tới cho cháu rồi đây, cháu có muốn ăn hay không?” Trước kia đứa nhỏ này đều nhã nhặn lịch sự, vừa hiểu chuyện vừa ngoan ngoãn, hiện tại lại biết nhõng nhẽo làm nũng.
Lâm Khinh Khinh cũng cười theo, các bé con còn đi nhà trẻ thật sự siêu đáng yêu.
Thật ra Lâm Khinh Khinh từng ở chung với khá nhiều trẻ con, bởi vì cô phát sóng trực tiếp, cho nên những bạn nhỏ trong thôn thường xuyên đến đóng vai trò khách quý nhỏ.
Ví dụ như cô và bà nội nấu vài món ngon xong sẽ mời các bạn nhỏ tới ăn. Ví dụ như cô muốn phát sóng trực tiếp bán trái cây rau dưa của bà con hàng xóm láng giềng, cũng sẽ mời các bạn nhỏ tới ăn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro