Xuyên Thành Mẹ Kế Nam Phụ Niên Đại Văn

Chương 19

2024-10-25 19:00:18

Editor: Mộc An Chi

Đầu tiên, nhà nơi này đều dùng gạch xanh để xây, phía trên là mái ngói màu đen, bên trong là trắng xanh. Mà bên ngoài sân là một bức tường vây cao một mét, không giống nhà ở hiện đại, tường vây ở quê khá cũ kỹ.

Từ cửa sân đến nhà ở bên trong có một con đường xi măng, phần còn lại đều là đất trống, đất có thể trồng rau dưa. Cái sân này trông có vẻ không nhỏ, đại khái khoảng 30 mét vuông.

Lại nói đến nhà ở. Nhà ở có hình lõm ngược, mỗi bên trái phải có một căn phòng lõm ra, bên phải là phòng bếp, bên trái là phòng trống, tùy ý sắp xếp. Ngoài ra, bên trái sân là phòng tắm và phòng kho. Chỗ lõm vào còn lại là cửa chính, khoảng hai mét, giống như cửa của nhà chính. Sau khi đi vào là một gian phòng khách hình chữ nhật, rộng bốn mét, dài năm mét, gian phòng này vẫn rất lớn.

Hai bên phòng khách có hai gian phòng, cũng chính là hai phòng của nhà nhỏ lõm ra ở phía sau. Hai gian phòng lớn bằng nhau, rộng ba mét, dài năm mét, mỗi phòng cỡ 15 mét vuông. Cửa sổ hai gian phòng này ở phía trước, dùng chung với cửa chính ở phòng khách.

Kỳ thật, dù sao cũng phải nói, chính là ba phòng có sẵn, cộng với hai phòng kéo dài ra từ nhà nhỏ.

Trong sân trống rỗng, ngày đầu tiên nguyên chủ tùy quân như thế nào, hiện tại vẫn như thế nấy.

Đi vào phòng khách, bên trong đầy mùi tro bụi, trước khi Lục Thừa đi làm nhiệm vụ trước có kỳ nghỉ cả một tháng ở nhà dì anh, căn nhà này không có người ở một tháng vì thế bám không ít tro bụi.

Nửa tháng trước nguyên chủ đến tùy quân, nhưng bởi vì Lục Thừa có nhiệm vụ khẩn cấp, cho nên nửa tháng này ngay cả cây chổi và giẻ lau nguyên chủ cũng không chạm đến.

Một bé con năm tuổi như Lục Hải Từ, đương nhiên cũng không biết quét tước lau dọn vệ sinh nhà ở, cậu bé chỉ biết rửa chén và lau bàn.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nói cách khác, căn nhà này đã bám tro bụi một tháng rưỡi.

Nguyên chủ ở gian phòng của Lục Thừa, ở bên phải phòng khách. Trên thực tế, trước khi nguyên chủ đến, cha con nhà họ Lục đều ngủ trong gian phòng này, sau khi nguyên chủ đến, đương nhiên cô ta sẽ ngủ trong phòng của Lục Thừa, còn Lục Hải Từ bị cô ta đuổi ra một gian phòng khác vẫn luôn để trống.

Nhưng hình như căn phòng kia không có thứ gì hết.

Nghĩ đến đây, Lâm Khinh Khinh đi đến căn phòng kia xem.

Trong phòng, trên mặt đất có một chiếc chăn của Lục Hải Từ. Chỉ là bởi vì Lục Hải Từ còn nhỏ, cho nên một nửa chăn dùng làm nệm, một nửa dùng để đắp. Ngoài trừ cái này, đúng thật không còn gì cả.

Căn phòng rộng 15 mét vuông trống hoác, chỉ có một tấm chăn chiếm không đến hai mét vuông, trong khoảnh khắc nhìn vào phòng, Lâm Khinh Khinh cảm thấy chua xót.

“Mẹ ơi?” Lục Hải Từ là cái đuôi nhỏ phía sau cô, mẹ đi đến đâu, cậu bé dính theo tới đó, thấy mẹ cứ đứng ngay cửa phòng mình, cậu có phần khó hiểu.

Lâm Khinh Khinh thở dài một tiếng: “Tiểu Hải Từ, buổi tối ngủ chung với mẹ được không?”

Lục Hải Từ ngây ngốc: “Không phải mẹ nói con đã trưởng thành, phải ngủ một mình ạ?”

Lâm Khinh Khinh nhớ đến chuyện này, đi đến căn phòng mà cô tỉnh lại vào ngày đầu tiên, nguyên chủ bá đạo chiếm phòng của cha con nhà họ Lục, Lục Hải Từ muốn nguyên chủ ngủ cùng cậu bé, cho nên ngoan ngoãn ăn cơm chiều rồi rửa mặt, sau khi đánh răng thì bò lên trên giường.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Thành Mẹ Kế Nam Phụ Niên Đại Văn

Số ký tự: 0