Xuyên Thành Mẹ Kế Nam Phụ Niên Đại Văn
Chương 24
2024-10-25 19:00:18
Editor: Mộc An Chi
“Nhắc mới nhớ, các cô từng gặp vợ trước của phó đoàn Lục chưa?”
“Vợ trước của cậu ấy chưa từng tùy quân, sao chúng ta nhìn thấy được?”
“Vậy à? Tôi nghe nói phó đoàn Lục mới kết hôn được chín tháng, vợ trước cậu ấy bởi vì thân thể không tốt mà sinh non, cho nên đã mất sớm. Đứa trẻ cũng vì sinh non nên thân thể không tốt lắm, vẫn luôn nuôi dưỡng ở quê. Cũng nhờ năm trước thân thể tốt hơn chút, mới dẫn đến đây đi học nhà trẻ.”
“Nhìn cô vợ mới này lịch sự nho nhã, chắc là đối xử với đứa nhỏ không tệ lắm đâu.”
“Dù sao đi nữa cũng là mẹ kế.” Người vừa nói Lâm Khinh Khinh kỳ lạ lại mở miệng, “Mẹ kế có thể tốt đến đâu chứ? Lâu ngày thấy lòng người mới là sự thật.”
“Vợ doanh trưởng Quý cũng là mẹ kế, đó chính là quân tẩu có tiếng hiền huệ trong quân doanh.”
Người phụ nữ kia nghĩ nghĩ, cũng muốn chỉ ra điểm không tốt ở vị quân tẩu hiền huệ kia, nhưng thật sự không nghĩ ra được điểm không tốt nào.
Cuối cùng chỉ đành khẽ cắn môi nói: “Lâu ngày thấy lòng người, mới hơn nửa năm thôi, bản thân cô ta chưa có con, cho nên mới chưa lộ ra gương mặt thật.”
Đương nhiên Lâm Khinh Khinh không biết những người này đang tán gẫu về cô và đề tài mẹ kế, cô và Lục Hải Từ đã đến nhà Vu Tú Dao rồi.
Lúc này Vu Tú Dao đang phơi quần áo. Buổi sáng thím đưa cơm cho Lâm Khinh Khinh, lại đợi ở bệnh viện đến giữa trưa mới trở về, giữa trưa lại đi đưa cơm cho cô, còn chờ đến khi cô xuất viện, một ngày bận rộn đến mức chân không chạm đất, cũng chỉ lúc này mới rảnh rỗi, lo liệu công việc nhà.
Thấy Lâm Khinh Khinh và Lục Hải Từ nắm tay đi đến, nhanh chóng nhiệt tình nói: “Em gái Khinh Khinh, hai đứa tới đây làm gì thế?”
Lâm Khinh Khinh nói: “Chị dâu, là thế này, em muốn mua thêm ít ngăn tủ, không biết phải đi đâu mua ạ.”
Vu Tú Dao vừa nghe: “Tới mấy thôn xung quanh đây, trong thôn có thợ mộc, tìm đến nhà thợ mộc mua là được. Chờ thân thể em khỏe rồi, chị dẫn em đi.”
Bộ đội ở khá gần huyện thành, thuộc về vùng ngoại thành của huyện thành, cho nên cũng gần vùng thôn quê nông thôn.
Hiện tại là năm 1963, chính sách tự do giao dịch chỉ mới mở ra, cho nên thợ mộc đều lén nhận việc làm thêm.
Sắp tới khi tiến vào mười năm khó khăn, các tổ chức hồng vệ binh xuất hiện, những vụ giao dịch lén sẽ bị coi là đầu cơ trục lợi, các loại giao dịch tự do cũng phải thật cẩn thận.
Lâm Khinh Khinh cảm kích nói: “Cảm ơn chị dâu, bây giờ em cảm thấy thân thể khá hơn nhiều rồi, mai chị dâu có rảnh không? Nếu có thì có tiện dẫn em đi luôn vào ngày mai không? Em còn muốn mua thêm ít lương thực và rau củ cho nhà, có thể tự nấu cơm.”
Vu Tú Dao nghe thì nói: “Em biết nấu cơm à? Vậy tốt rồi, nhà chị có rau củ, em qua đây hái là được.”
Trong sân nhà thím trồng rau cải và cà tím, còn có dưa chuột. Tuy mảnh sân này hơi nhỏ nhưng rất đầy đủ các loại rau củ, một mảnh xanh xanh mát mắt.
Lâm Khinh Khinh nhìn mảnh vườn nhỏ trong sân, cũng không khách sáo: “Vậy chị dâu cho em mượn ít gạo trứng gà và rau dưa? Ngày mai em mua trả lại cho chị dâu.”
Trong nhà cái gì cũng không có, tối nay và sáng mai vẫn phải ăn ở nhà ăn, quả thật không thuận tiện bằng tự mình nấu ăn ở nhà.
“Nhắc mới nhớ, các cô từng gặp vợ trước của phó đoàn Lục chưa?”
“Vợ trước của cậu ấy chưa từng tùy quân, sao chúng ta nhìn thấy được?”
“Vậy à? Tôi nghe nói phó đoàn Lục mới kết hôn được chín tháng, vợ trước cậu ấy bởi vì thân thể không tốt mà sinh non, cho nên đã mất sớm. Đứa trẻ cũng vì sinh non nên thân thể không tốt lắm, vẫn luôn nuôi dưỡng ở quê. Cũng nhờ năm trước thân thể tốt hơn chút, mới dẫn đến đây đi học nhà trẻ.”
“Nhìn cô vợ mới này lịch sự nho nhã, chắc là đối xử với đứa nhỏ không tệ lắm đâu.”
“Dù sao đi nữa cũng là mẹ kế.” Người vừa nói Lâm Khinh Khinh kỳ lạ lại mở miệng, “Mẹ kế có thể tốt đến đâu chứ? Lâu ngày thấy lòng người mới là sự thật.”
“Vợ doanh trưởng Quý cũng là mẹ kế, đó chính là quân tẩu có tiếng hiền huệ trong quân doanh.”
Người phụ nữ kia nghĩ nghĩ, cũng muốn chỉ ra điểm không tốt ở vị quân tẩu hiền huệ kia, nhưng thật sự không nghĩ ra được điểm không tốt nào.
Cuối cùng chỉ đành khẽ cắn môi nói: “Lâu ngày thấy lòng người, mới hơn nửa năm thôi, bản thân cô ta chưa có con, cho nên mới chưa lộ ra gương mặt thật.”
Đương nhiên Lâm Khinh Khinh không biết những người này đang tán gẫu về cô và đề tài mẹ kế, cô và Lục Hải Từ đã đến nhà Vu Tú Dao rồi.
Lúc này Vu Tú Dao đang phơi quần áo. Buổi sáng thím đưa cơm cho Lâm Khinh Khinh, lại đợi ở bệnh viện đến giữa trưa mới trở về, giữa trưa lại đi đưa cơm cho cô, còn chờ đến khi cô xuất viện, một ngày bận rộn đến mức chân không chạm đất, cũng chỉ lúc này mới rảnh rỗi, lo liệu công việc nhà.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thấy Lâm Khinh Khinh và Lục Hải Từ nắm tay đi đến, nhanh chóng nhiệt tình nói: “Em gái Khinh Khinh, hai đứa tới đây làm gì thế?”
Lâm Khinh Khinh nói: “Chị dâu, là thế này, em muốn mua thêm ít ngăn tủ, không biết phải đi đâu mua ạ.”
Vu Tú Dao vừa nghe: “Tới mấy thôn xung quanh đây, trong thôn có thợ mộc, tìm đến nhà thợ mộc mua là được. Chờ thân thể em khỏe rồi, chị dẫn em đi.”
Bộ đội ở khá gần huyện thành, thuộc về vùng ngoại thành của huyện thành, cho nên cũng gần vùng thôn quê nông thôn.
Hiện tại là năm 1963, chính sách tự do giao dịch chỉ mới mở ra, cho nên thợ mộc đều lén nhận việc làm thêm.
Sắp tới khi tiến vào mười năm khó khăn, các tổ chức hồng vệ binh xuất hiện, những vụ giao dịch lén sẽ bị coi là đầu cơ trục lợi, các loại giao dịch tự do cũng phải thật cẩn thận.
Lâm Khinh Khinh cảm kích nói: “Cảm ơn chị dâu, bây giờ em cảm thấy thân thể khá hơn nhiều rồi, mai chị dâu có rảnh không? Nếu có thì có tiện dẫn em đi luôn vào ngày mai không? Em còn muốn mua thêm ít lương thực và rau củ cho nhà, có thể tự nấu cơm.”
Vu Tú Dao nghe thì nói: “Em biết nấu cơm à? Vậy tốt rồi, nhà chị có rau củ, em qua đây hái là được.”
Trong sân nhà thím trồng rau cải và cà tím, còn có dưa chuột. Tuy mảnh sân này hơi nhỏ nhưng rất đầy đủ các loại rau củ, một mảnh xanh xanh mát mắt.
Lâm Khinh Khinh nhìn mảnh vườn nhỏ trong sân, cũng không khách sáo: “Vậy chị dâu cho em mượn ít gạo trứng gà và rau dưa? Ngày mai em mua trả lại cho chị dâu.”
Trong nhà cái gì cũng không có, tối nay và sáng mai vẫn phải ăn ở nhà ăn, quả thật không thuận tiện bằng tự mình nấu ăn ở nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro