Xuyên Thành Mẹ Kế Nam Phụ Niên Đại Văn

Chương 27

2024-10-25 19:00:18

Editor: Mộc An Chi

Trộn lòng đỏ trứng với cơm xong, cô đổ dầu vào chảo sắt, dầu trong nhà là dầu hạt cải, dầu hạt cải vốn có mùi tanh của hạt cải, cho nên sau khi đổ dầu vào nồi chờ dầu sôi, một lát sau, dầu nổi lên vài hạt bong bóng nhỏ, thì đổ cơm trộn lòng đỏ trứng vào.

Ngay tức khắc, từng tiếng xèo xèo vang lên.

Lâm Khinh Khinh lập tức dùng sạn chiên cơm, vốn dĩ cơm đã chín sẵn, cho nên không cần chiên lâu, sau khi chiên khoảng nửa phút, bỏ thêm lòng trắng trứng rồi đảo vài lần, sau đó bỏ thêm rau xanh, hành lá, dưa leo và muối.

Trong tình huống bình thường, muối phải được cho vào lúc đầu, nhưng muối hạt ở thời đại này hơi thô, khác hoàn toàn muối tinh đời sau, vì thế cần cho vào trước, chiên tan muối, nếu không chờ sắp nấu xong lại thêm muối vào, muối đều đóng cục.

Từng đợt mùi hương tỏa ra từ trong nồi, Lục Hải Từ liều mạng hít, thơm quá đi mất.

Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến âm thanh của một cậu nhóc: “Lục Hải Từ…… Lục Hải Từ……”

Cùng với tiếng, người cũng chạy vào phòng bếp.

“Quý Dương.”

Không đợi Lâm Khinh Khinh nghi ngờ thân phận của đối phương, Lục Hải Từ đã lên tiếng, chỉ là, cậu bé không đi ra ngoài.

Nếu là trước kia, đồng bọn nhỏ đến, cậu bé sớm đã chạy ra chào đón, nhưng hôm nay, cậu đứng bên cạnh bếp không di chuyển, chỉ nhìn Quý Dương.

Ngược lại Lâm Khinh Khinh tò mò nhìn nhóc nam chính, là một cậu nhóc mày rậm mắt to.

Quý Dương lè lưỡi liếm liếm môi, một chút cũng không ngại ngùng hỏi: “Lục Hải Từ, nhà cậu đang nấu món gì vậy? Thơm quá.”

Lục Hải Từ vừa nghe, lập tức kiêu ngạo nói: “Mẹ mình đang nấu cơm chiên trứng, rất là thơm siêu thơm luôn.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Khi nói hai từ mẹ mình đặc biệt nhấn mạnh, mang theo tâm cơ nho nhỏ của trẻ con.

Chẳng qua, Quý Dương không nghe ra tiểu xảo nhỏ nhoi của bạn mình. Cậu nhóc đi đến bên cạnh Lục Hải Từ, ngẩng mặt nhìn vào trong nồi, miệng liên tục tuôn ra những lời khen ngợi: “Lục Hải Từ, mẹ cậu nấu món cơm chiên trứng này thật thơm, nhất định ăn rất ngon.”

Tuy rằng Lục Hải Từ chưa ăn qua, nhưng cậu bé có sự tự tin mù quáng đối với mẹ mình: “Chắc chắn ăn rất ngon.”

Cho dù ăn không ngon, thì ở trong lòng cậu bé cũng biến thành ăn ngon.

Quý Dương nghe, đôi mắt sáng lấp lánh: “Lục Hải Từ, mình cũng chưa từng ăn cơm chiên trứng.”

Lục Hải Từ méo miệng, hơi phòng bị nhìn cậu nhóc: “Mình cũng chưa từng.”

Quý Dương nói: “Vậy mình có thể ăn thử không?”

Lục Hải Từ muốn từ chối, nhưng cậu bé nhớ Quý Dương từng chia kẹo sữa của mẹ cậu nhóc mua cho cậu bé ăn, cậu lại ngại từ chối.

Chỉ là, cậu bé không muốn chia cơm chiên trứng do mẹ nấu cho người khác ăn, làm sao bây giờ?

Cuối cùng, Lục Hải Từ khẽ cắn môi nói: “Vậy cậu chỉ được ăn một chút thôi đó.”

Quý Dương vỗ ngực bảo đảm: “Mình chỉ ăn một chút thôi.”

Tuy rằng Lục Hải Từ hứa hẹn cho Quý Dương ăn một chút, nhưng cậu bé cũng không dám tự làm chủ, cậu bé quay sang hỏi Lâm Khinh Khinh: “Mẹ ơi, có thể cho Quý Dương ăn một chút cơm chiên trứng không? Quý Dương cũng từng chia kẹo sữa của cậu ấy cho con ăn.”

Quý Dương nghe Lục Hải Từ nói, cũng căng thẳng nhìn chằm chằm Lâm Khinh Khinh, chỉ sợ cô không đồng ý.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Thành Mẹ Kế Nam Phụ Niên Đại Văn

Số ký tự: 0