Xuyên Thành Mẹ Kế Nam Phụ Niên Đại Văn
Chương 3
2024-10-25 19:00:18
Editor: Tulabachu1316
Bởi vậy, chuyện hôn sự của Lục Thừa và Lâm Khinh Khinh được quyết định.
Vốn dĩ, Lục Thừa nghĩ cho dù chuyện hôn sự đã định rồi, nhưng nhân sâm cũng không thể lấy không, cho nên vẫn phải đưa tiền. Nhưng bà nội Lâm khéo léo từ chối số tiền đó, bà ấy nói, nhân sâm này là của hồi môn của cháu gái bà, chỉ cho cháu gả đi chứ không bán.
Đối với bà nội Lâm, nếu như Lục Thừa trả tiền, tình cảm của nhân sâm này đã nhạt rồi. Nhưng nếu cho cháu gái làm của hồi môn, vậy thì dì của Lục Thừa dùng của hồi môn của cháu dâu, tình cảm này có thế nào cũng không thể đền đáp. Hơn nữa, cháu gái gả cho đoàn trưởng, còn sợ không lấy được tiền nhân sâm sao? Bà nội Lâm quả thực là người thông minh.
Nhưng, cho dù nhà họ Lâm không nhận tiền nhân sâm, Lục Thừa lại đưa đủ 800 đồng tiền sính lễ, trong hoàn cảnh bình thường, vào thời đầu những năm 1960, tiền sính lễ chưa đến 80 đồng, thì số tiền sính lễ 800 đồng này là có ý gì, thực ra mọi người đều hiểu rõ.
Sau khi dì của Lục Thừa dùng nhân sâm trăm năm, quả nhiên sức khỏe tốt lên không ít, sau đó Lục Thừa cũng gửi thông báo kết hôn cho quân đội, nhưng đợi đến khi báo cáo kết hôn được phê duyệt thông qua, thì Lục Thừa cũng hết hạn nghỉ phép, anh phải nhanh chóng quay về quân đội. Bởi vì anh xin nghỉ phép về tham gia hôn lễ của em họ, nhân tiện thăm dì, nghỉ phép không nhiều.
Cho nên Lục Thừa thương lượng với nhà họ Lâm, định lại thời gian kết hôn.
Nhưng, nguyên chủ sợ Lục Thừa bỏ chạy, bắt buộc phải kết hôn trước khi Lục Thừa quay về quân đội, cho dù chỉ là làm thủ tục đăng ký kết hôn mà không tổ chức hôn lễ cũng không sao.
Bởi vậy, bọn họ lấy chứng nhận kết hôn, hai nhà cùng nhau ăn bữa cơm là xem như tổ chức hôn lễ cho bọn họ. Ngày thứ ba sau khi kết hôn, nguyên chủ đã theo quân.
Ba ngày sau, bọn họ đến quân đội, vừa đến quân đội, Lục Thừa bị sắp xếp cho nhiệm vụ, vội vàng xuất phát đi, trước khi đi, anh nhờ nguyên chủ chăm sóc cho đứa con trai năm tuổi Lục Hải Từ.
Nguyên chủ ngoài miệng thì đồng ý, nhưng đợi Lục Thừa vừa đi khỏi, liền thay đổi hoàn toàn. Lục Thừa đi nửa tháng, thì Lục Hải Từ năm tuổi làm việc nhà nửa tháng. Trong nửa tháng này, mỗi ngày, Lục Hải Từ phải đến nhà ăn của quân đội lấy cơm, ăn cơm xong thì rửa bát, quét dọn vệ sinh. Những việc mà cậu bé làm trong nửa tháng qua, còn nhiều hơn những việc cậu phải làm trong suốt năm năm qua cộng lại. Nếu như không phải là cậu gánh nước không nổi, chắc là việc gánh nước này nguyên chủ cũng muốn vứt cho cậu làm.
Lâm Khinh Khinh bị những kí ức này hủy hoại tam quan, nhất thời không thể định thần lại. Cho đến khi ở cửa lại truyền đến tiếng của Lục Hải Từ: “Thím, mau lên chút…. mẹ cháu sắp chết rồi, hu hu hu…” Giọng Lục Hải Từ nghẹn ngào nức nở, cậu lo lắng phát khóc.
Lâm Khinh Khinh nghe thấy lời này, hai mắt trợn tròn, mất ý thức.
Đợi đến khi Lâm Khinh Khinh tỉnh lại, cũng không biết là lúc nào, chỉ cảm thấy tay bị người ta giữ lại, cô mở mắt ra, nhìn thấy Lục Hải Từ đang nằm bò trên giường ngủ ôm lấy tay của cô.
Đầu tóc của cậu bé rối bù, có vài sợ tóc còn bết lại, quần áo trên người thì nhếch nhác bẩn thỉu, là bộ quần áo mặc khi nguyên chủ và Lục Thừa kết hôn, nửa tháng rồi, chưa từng thay.
Con nít, nếu người lớn không nhắc chúng thay quần áo, nó cũng không có ý thức thay quần áo.
Bởi vậy, chuyện hôn sự của Lục Thừa và Lâm Khinh Khinh được quyết định.
Vốn dĩ, Lục Thừa nghĩ cho dù chuyện hôn sự đã định rồi, nhưng nhân sâm cũng không thể lấy không, cho nên vẫn phải đưa tiền. Nhưng bà nội Lâm khéo léo từ chối số tiền đó, bà ấy nói, nhân sâm này là của hồi môn của cháu gái bà, chỉ cho cháu gả đi chứ không bán.
Đối với bà nội Lâm, nếu như Lục Thừa trả tiền, tình cảm của nhân sâm này đã nhạt rồi. Nhưng nếu cho cháu gái làm của hồi môn, vậy thì dì của Lục Thừa dùng của hồi môn của cháu dâu, tình cảm này có thế nào cũng không thể đền đáp. Hơn nữa, cháu gái gả cho đoàn trưởng, còn sợ không lấy được tiền nhân sâm sao? Bà nội Lâm quả thực là người thông minh.
Nhưng, cho dù nhà họ Lâm không nhận tiền nhân sâm, Lục Thừa lại đưa đủ 800 đồng tiền sính lễ, trong hoàn cảnh bình thường, vào thời đầu những năm 1960, tiền sính lễ chưa đến 80 đồng, thì số tiền sính lễ 800 đồng này là có ý gì, thực ra mọi người đều hiểu rõ.
Sau khi dì của Lục Thừa dùng nhân sâm trăm năm, quả nhiên sức khỏe tốt lên không ít, sau đó Lục Thừa cũng gửi thông báo kết hôn cho quân đội, nhưng đợi đến khi báo cáo kết hôn được phê duyệt thông qua, thì Lục Thừa cũng hết hạn nghỉ phép, anh phải nhanh chóng quay về quân đội. Bởi vì anh xin nghỉ phép về tham gia hôn lễ của em họ, nhân tiện thăm dì, nghỉ phép không nhiều.
Cho nên Lục Thừa thương lượng với nhà họ Lâm, định lại thời gian kết hôn.
Nhưng, nguyên chủ sợ Lục Thừa bỏ chạy, bắt buộc phải kết hôn trước khi Lục Thừa quay về quân đội, cho dù chỉ là làm thủ tục đăng ký kết hôn mà không tổ chức hôn lễ cũng không sao.
Bởi vậy, bọn họ lấy chứng nhận kết hôn, hai nhà cùng nhau ăn bữa cơm là xem như tổ chức hôn lễ cho bọn họ. Ngày thứ ba sau khi kết hôn, nguyên chủ đã theo quân.
Ba ngày sau, bọn họ đến quân đội, vừa đến quân đội, Lục Thừa bị sắp xếp cho nhiệm vụ, vội vàng xuất phát đi, trước khi đi, anh nhờ nguyên chủ chăm sóc cho đứa con trai năm tuổi Lục Hải Từ.
Nguyên chủ ngoài miệng thì đồng ý, nhưng đợi Lục Thừa vừa đi khỏi, liền thay đổi hoàn toàn. Lục Thừa đi nửa tháng, thì Lục Hải Từ năm tuổi làm việc nhà nửa tháng. Trong nửa tháng này, mỗi ngày, Lục Hải Từ phải đến nhà ăn của quân đội lấy cơm, ăn cơm xong thì rửa bát, quét dọn vệ sinh. Những việc mà cậu bé làm trong nửa tháng qua, còn nhiều hơn những việc cậu phải làm trong suốt năm năm qua cộng lại. Nếu như không phải là cậu gánh nước không nổi, chắc là việc gánh nước này nguyên chủ cũng muốn vứt cho cậu làm.
Lâm Khinh Khinh bị những kí ức này hủy hoại tam quan, nhất thời không thể định thần lại. Cho đến khi ở cửa lại truyền đến tiếng của Lục Hải Từ: “Thím, mau lên chút…. mẹ cháu sắp chết rồi, hu hu hu…” Giọng Lục Hải Từ nghẹn ngào nức nở, cậu lo lắng phát khóc.
Lâm Khinh Khinh nghe thấy lời này, hai mắt trợn tròn, mất ý thức.
Đợi đến khi Lâm Khinh Khinh tỉnh lại, cũng không biết là lúc nào, chỉ cảm thấy tay bị người ta giữ lại, cô mở mắt ra, nhìn thấy Lục Hải Từ đang nằm bò trên giường ngủ ôm lấy tay của cô.
Đầu tóc của cậu bé rối bù, có vài sợ tóc còn bết lại, quần áo trên người thì nhếch nhác bẩn thỉu, là bộ quần áo mặc khi nguyên chủ và Lục Thừa kết hôn, nửa tháng rồi, chưa từng thay.
Con nít, nếu người lớn không nhắc chúng thay quần áo, nó cũng không có ý thức thay quần áo.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro