Xuyên Thành Mẹ Kế Nam Phụ Niên Đại Văn
Chương 30
2024-10-25 19:00:18
Editor: Mộc An Chi
Sau khi cô ta gả cho Lục Thừa năm năm, Lục Thừa sẽ ly hôn với cô ta, nhưng trong năm năm này, hình tượng của Lâm Khinh Khinh trong khu người nhà rất không tốt.
Đời trước, bởi vì Hứa Tuệ Quyên và Lâm Khinh Khinh đều là mẹ kế, mối quan hệ của hai người cũng không tệ lắm.
Khi Lâm Khinh Khinh đối xử tệ với Lục Hải Từ, cô ấy cũng từng khuyên cô ta, mặc dù không thể xem thằng bé như con trai ruột, nhưng cũng không cần làm những việc trái với lương tâm như này, chỉ là Lâm Khinh Khinh nhất quyết không nghe.
Sau đó vì chuyện Lâm Khinh Khinh ngược đãi Lục Hải Từ bị truyền ra, cô ta bị mọi người trong khu người nhà ghét bỏ, thế nên hình tượng của Hứa Tuệ Quyên cũng bị ảnh hưởng.
Đời này, Hứa Tuệ Quyên muốn làm một người vợ tốt có thể khiến chồng tự hào, một người mẹ tốt có thể khiến con trai tự hào, cho nên không muốn dính dáng gì đến Lâm Khinh Khinh, không muốn bản thân bị cô ta liên lụy.
Thế nên vợ đoàn trưởng nhà bên cạnh tới đã nửa tháng, cô ấy cũng không qua nhà chào hỏi. Chính là không muốn bị người nào đó bắt được cơ hội, nói cô ấy và Lâm Khinh Khinh có quan hệ thân thiết.
Nào ngờ được, hôm nay con trai chạy qua nhà họ Lục ăn cơm chiều.
Việc này khiến Hứa Tuệ Quyên bắt buộc phải sang nhà Lâm Khinh Khinh, chẳng qua lúc cô ấy qua đây có xách theo ít rau dưa, như vậy nếu truyền ra cũng chỉ nói cô ấy là người hào phóng rộng rãi.
Hứa Tuệ Quyên hiểu rõ nếu làm tốt thân phận quân tẩu, cũng sẽ trợ giúp chồng cô ấy, cô ấy quyết tâm phải trở thành quân tẩu tốt nhất khu người nhà.
Hứa Tuệ Quyên đưa giỏ rau cho Lâm Khinh Khinh: “Chào đồng chí, tôi là mẹ Quý Dương, tôi tên Hứa Tuệ Quyên, thật ngại quá, trẻ con không hiểu chuyện, quấy rầy các người ăn cơm, đây là chút rau củ nhà tôi trồng, một chút tấm lòng.”
Cô ấy vừa nói, vừa đánh giá Lâm Khinh Khinh.
Lâm Khinh Khinh trẻ tuổi thật sự rất xinh đẹp, làn da vừa trắng vừa mịn, đôi mắt vừa to vừa sáng. Nhưng ai biết, dưới túi da đẹp đẽ này, là một trái tim đen xì cơ chứ.
Lâm Khinh Khinh rất mẫn cảm đối với ánh mắt của người khác, chủ yếu đến từ những việc chính bản thân cô từng trải qua.
Cô là trẻ mồ côi, mặc dù bà nội rất tốt với cô, những vẫn luôn có người nói ra nói vào trước mặt cô.
Huống chi khi cô sinh ra vào đầu thập niên 20, lúc ấy rất nhiều tư tưởng ở nông thôn vẫn hơi cổ hủ, đối với những đứa trẻ mồ côi như cô, người hơi có ý xấu sẽ nói cô không cha không mẹ.
Cho nên từ nhỏ, Lâm Khinh Khinh đã khá mẫn cảm đối với ánh mắt người khác.
Chỉ là may mà tính cách của Lâm Khinh Khinh cũng không trở nên hướng nội và cực đoan, bởi vì bà nội rất yêu thương cô.
Hơn nữa tuy rằng ba mẹ để cô ở lại nông thôn, nhưng đến dịp tết mỗi năm họ cũng sẽ về quê, cũng sẽ mua quần áo mới và đồ ăn ngon cho cô.
Lâm Khinh Khinh hơi kinh ngạc khi Hứa Tuệ Quyên dùng ánh mắt đánh giá mình.
Chẳng qua cô cũng không nghĩ nhiều, bởi suy cho cùng, đánh giá một người xa lạ mới gặp lần đầu vài lần cũng là điều bình thường.
Cô không nhận giỏ rau của Hứa Tuệ Quyên: “Không cần đâu, đồng chí Hứa khách sáo rồi.”
Sau khi cô ta gả cho Lục Thừa năm năm, Lục Thừa sẽ ly hôn với cô ta, nhưng trong năm năm này, hình tượng của Lâm Khinh Khinh trong khu người nhà rất không tốt.
Đời trước, bởi vì Hứa Tuệ Quyên và Lâm Khinh Khinh đều là mẹ kế, mối quan hệ của hai người cũng không tệ lắm.
Khi Lâm Khinh Khinh đối xử tệ với Lục Hải Từ, cô ấy cũng từng khuyên cô ta, mặc dù không thể xem thằng bé như con trai ruột, nhưng cũng không cần làm những việc trái với lương tâm như này, chỉ là Lâm Khinh Khinh nhất quyết không nghe.
Sau đó vì chuyện Lâm Khinh Khinh ngược đãi Lục Hải Từ bị truyền ra, cô ta bị mọi người trong khu người nhà ghét bỏ, thế nên hình tượng của Hứa Tuệ Quyên cũng bị ảnh hưởng.
Đời này, Hứa Tuệ Quyên muốn làm một người vợ tốt có thể khiến chồng tự hào, một người mẹ tốt có thể khiến con trai tự hào, cho nên không muốn dính dáng gì đến Lâm Khinh Khinh, không muốn bản thân bị cô ta liên lụy.
Thế nên vợ đoàn trưởng nhà bên cạnh tới đã nửa tháng, cô ấy cũng không qua nhà chào hỏi. Chính là không muốn bị người nào đó bắt được cơ hội, nói cô ấy và Lâm Khinh Khinh có quan hệ thân thiết.
Nào ngờ được, hôm nay con trai chạy qua nhà họ Lục ăn cơm chiều.
Việc này khiến Hứa Tuệ Quyên bắt buộc phải sang nhà Lâm Khinh Khinh, chẳng qua lúc cô ấy qua đây có xách theo ít rau dưa, như vậy nếu truyền ra cũng chỉ nói cô ấy là người hào phóng rộng rãi.
Hứa Tuệ Quyên hiểu rõ nếu làm tốt thân phận quân tẩu, cũng sẽ trợ giúp chồng cô ấy, cô ấy quyết tâm phải trở thành quân tẩu tốt nhất khu người nhà.
Hứa Tuệ Quyên đưa giỏ rau cho Lâm Khinh Khinh: “Chào đồng chí, tôi là mẹ Quý Dương, tôi tên Hứa Tuệ Quyên, thật ngại quá, trẻ con không hiểu chuyện, quấy rầy các người ăn cơm, đây là chút rau củ nhà tôi trồng, một chút tấm lòng.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô ấy vừa nói, vừa đánh giá Lâm Khinh Khinh.
Lâm Khinh Khinh trẻ tuổi thật sự rất xinh đẹp, làn da vừa trắng vừa mịn, đôi mắt vừa to vừa sáng. Nhưng ai biết, dưới túi da đẹp đẽ này, là một trái tim đen xì cơ chứ.
Lâm Khinh Khinh rất mẫn cảm đối với ánh mắt của người khác, chủ yếu đến từ những việc chính bản thân cô từng trải qua.
Cô là trẻ mồ côi, mặc dù bà nội rất tốt với cô, những vẫn luôn có người nói ra nói vào trước mặt cô.
Huống chi khi cô sinh ra vào đầu thập niên 20, lúc ấy rất nhiều tư tưởng ở nông thôn vẫn hơi cổ hủ, đối với những đứa trẻ mồ côi như cô, người hơi có ý xấu sẽ nói cô không cha không mẹ.
Cho nên từ nhỏ, Lâm Khinh Khinh đã khá mẫn cảm đối với ánh mắt người khác.
Chỉ là may mà tính cách của Lâm Khinh Khinh cũng không trở nên hướng nội và cực đoan, bởi vì bà nội rất yêu thương cô.
Hơn nữa tuy rằng ba mẹ để cô ở lại nông thôn, nhưng đến dịp tết mỗi năm họ cũng sẽ về quê, cũng sẽ mua quần áo mới và đồ ăn ngon cho cô.
Lâm Khinh Khinh hơi kinh ngạc khi Hứa Tuệ Quyên dùng ánh mắt đánh giá mình.
Chẳng qua cô cũng không nghĩ nhiều, bởi suy cho cùng, đánh giá một người xa lạ mới gặp lần đầu vài lần cũng là điều bình thường.
Cô không nhận giỏ rau của Hứa Tuệ Quyên: “Không cần đâu, đồng chí Hứa khách sáo rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro