Xuyên Thành Mẹ Kế Nam Phụ Niên Đại Văn
Chương 32
2024-10-25 19:00:18
Editor: Mộc An Chi
Lâm Khinh Khinh đưa bọn họ đến cửa thì quay vào, thì thấy Lục Hải Từ thở một hơi thật dài.
Lâm Khinh Khinh thấy thế, buồn cười nói: “Có phải luyến tiếc đồng bọn nhỏ đi rồi không?”
Lục Hải Từ tỉnh như ruồi nói: “Mới không phải đâu, con sợ Quý Dương ăn sạch cơm chiên trứng của nhà chúng ta, Quý Dương ăn nhiều lắm.”
Lâm Khinh Khinh…… Đây là tình bạn plastic trong truyền thuyết à?
Sau giờ cơm chiều, Lâm Khinh Khinh lấy nước ấm ngâm chén một lúc, sau đó mới rửa chén.
Cô không biết thập niên 60 có chất tẩy rửa như thời hiện đại hay không, nhưng lúc không có chất tẩy rửa, dùng nước ấm có thể rửa sạch dầu mỡ trên chén đũa.
Rửa chén xong, Lâm Khinh Khinh lấy ra một cái chậu lớn hình tròn, cái chậu lớn làm từ gỗ, đường kính khoảng sáu bảy chục centimet, dùng để tắm rửa cho trẻ con, hoặc ngâm giặt quần áo là tiện nhất.
“Tiểu Hải Từ, tắm rửa.” Bé con chưa tắm rửa nửa tháng này, từ đầu tới chân không có chỗ nào là sạch sẽ.
“Dạ.” Lục Hải Từ đứng trong sân, hai ba cái đã cởi sạch quần áo, biến chính mình trở thành không mảnh vải che thân, không hề ngại ngùng hay thẹn thùng một chút nào hết.
Không có lớp quần áo bên ngoài, cậu bé gầy đến mức lộ cả xương sườn trên người.
Lâm Khinh Khinh không nói gì thêm, để cậu ngồi trong chậu lớn, dùng xà phòng tắm từ đầu tới chân cho cậu bé, ngược lại bạn nhỏ Lục Hải Từ thấy ghét được kỳ ra trên người mình, khuôn mặt nhỏ xấu hổ đến đỏ bừng.
Khi đang tắm rửa, Quý Dương ở trong sân nhà nhóc hô to: “Lục Hải Từ, mình tới trả chén nè.”
Thật ra cậu nhóc muốn trèo qua tường vây cao một mét, đáng tiếc nhóc không có bản lĩnh này, đành phải đi vòng từ ngoài sân vào.
Quý Dương trả chén, nhìn Lâm Khinh Khinh tắm rửa cho Lục Hải Từ, cậu nhóc đang muốn tán gẫu, thì nghe Hứa Tuệ Quyên đang gọi nhóc: “Quý Dương, tắm rửa, hôm nay cho con mặc quần có gà vàng nhỏ nha.”
Quý Dương vừa nghe, không thèm tán gẫu với đồng bọn nhỏ nữa, vội vàng chạy về nhà, cậu nhóc thích quần có gà vàng nhỏ nhất.
Lục Hải Từ biết quần có gà vàng nhỏ của Quý Dương, cậu bé lén nói: “Mẹ ơi, mẹ Quý Dương thêu một con gà vàng nhỏ lên quần lót Quý Dương, con cảm thấy gà vàng nhỏ không oai phong bằng cún con, con một lần cũng có thể ăn được hai con gà vàng nhỏ.”
Phụt…… Lâm Khinh Khinh cười mém ngất, bé con này còn muốn một lần ăn hết hai con gà vàng nhỏ, cũng là tiết tấu muốn leo lên trời.
Lục Hải Từ nghe thấy tiếng mẹ cười, cậu bé siêu vui vẻ nha, tiếp tục nói: “Lúc bà cô dẫn con về nông thôn, con thấy cún lớn chạy đuổi theo gà lớn, cho nên chắc chắn cún con lợi hại hơn gà con.”
Lâm Khinh Khinh nghe, không khỏi tò mò: “Bà cô dẫn con về nông thôn làm gì?”
Nhà dì Lục Thừa ở huyện thành…… Nhưng nói đến cũng lạ, tại sao Lục Thừa lại được dì nuôi lớn?
Việc này, Lục Thừa chưa từng nói với nguyên chủ, mà nguyên chủ thì cái biết cái không, đầu tiên là bạn học từng nhắc qua với cô ta, trước khi bọn họ kết hôn, Lục Thừa từng nhắc tới, nhưng cụ thể thì anh không có nói.
Thật ra Lâm Khinh Khinh hiểu nguyên nhân mà Lục Thừa không kể cụ thể, nếu hai người là đối tượng yêu đương bình thường, tất nhiên sẽ nhắc tới chuyện trong nhà anh, nhưng Lục Thừa lại bị nguyên chủ uy hiếp, cho nên đương nhiên sẽ không nhắc đến chuyện trong nhà.
Lâm Khinh Khinh đưa bọn họ đến cửa thì quay vào, thì thấy Lục Hải Từ thở một hơi thật dài.
Lâm Khinh Khinh thấy thế, buồn cười nói: “Có phải luyến tiếc đồng bọn nhỏ đi rồi không?”
Lục Hải Từ tỉnh như ruồi nói: “Mới không phải đâu, con sợ Quý Dương ăn sạch cơm chiên trứng của nhà chúng ta, Quý Dương ăn nhiều lắm.”
Lâm Khinh Khinh…… Đây là tình bạn plastic trong truyền thuyết à?
Sau giờ cơm chiều, Lâm Khinh Khinh lấy nước ấm ngâm chén một lúc, sau đó mới rửa chén.
Cô không biết thập niên 60 có chất tẩy rửa như thời hiện đại hay không, nhưng lúc không có chất tẩy rửa, dùng nước ấm có thể rửa sạch dầu mỡ trên chén đũa.
Rửa chén xong, Lâm Khinh Khinh lấy ra một cái chậu lớn hình tròn, cái chậu lớn làm từ gỗ, đường kính khoảng sáu bảy chục centimet, dùng để tắm rửa cho trẻ con, hoặc ngâm giặt quần áo là tiện nhất.
“Tiểu Hải Từ, tắm rửa.” Bé con chưa tắm rửa nửa tháng này, từ đầu tới chân không có chỗ nào là sạch sẽ.
“Dạ.” Lục Hải Từ đứng trong sân, hai ba cái đã cởi sạch quần áo, biến chính mình trở thành không mảnh vải che thân, không hề ngại ngùng hay thẹn thùng một chút nào hết.
Không có lớp quần áo bên ngoài, cậu bé gầy đến mức lộ cả xương sườn trên người.
Lâm Khinh Khinh không nói gì thêm, để cậu ngồi trong chậu lớn, dùng xà phòng tắm từ đầu tới chân cho cậu bé, ngược lại bạn nhỏ Lục Hải Từ thấy ghét được kỳ ra trên người mình, khuôn mặt nhỏ xấu hổ đến đỏ bừng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khi đang tắm rửa, Quý Dương ở trong sân nhà nhóc hô to: “Lục Hải Từ, mình tới trả chén nè.”
Thật ra cậu nhóc muốn trèo qua tường vây cao một mét, đáng tiếc nhóc không có bản lĩnh này, đành phải đi vòng từ ngoài sân vào.
Quý Dương trả chén, nhìn Lâm Khinh Khinh tắm rửa cho Lục Hải Từ, cậu nhóc đang muốn tán gẫu, thì nghe Hứa Tuệ Quyên đang gọi nhóc: “Quý Dương, tắm rửa, hôm nay cho con mặc quần có gà vàng nhỏ nha.”
Quý Dương vừa nghe, không thèm tán gẫu với đồng bọn nhỏ nữa, vội vàng chạy về nhà, cậu nhóc thích quần có gà vàng nhỏ nhất.
Lục Hải Từ biết quần có gà vàng nhỏ của Quý Dương, cậu bé lén nói: “Mẹ ơi, mẹ Quý Dương thêu một con gà vàng nhỏ lên quần lót Quý Dương, con cảm thấy gà vàng nhỏ không oai phong bằng cún con, con một lần cũng có thể ăn được hai con gà vàng nhỏ.”
Phụt…… Lâm Khinh Khinh cười mém ngất, bé con này còn muốn một lần ăn hết hai con gà vàng nhỏ, cũng là tiết tấu muốn leo lên trời.
Lục Hải Từ nghe thấy tiếng mẹ cười, cậu bé siêu vui vẻ nha, tiếp tục nói: “Lúc bà cô dẫn con về nông thôn, con thấy cún lớn chạy đuổi theo gà lớn, cho nên chắc chắn cún con lợi hại hơn gà con.”
Lâm Khinh Khinh nghe, không khỏi tò mò: “Bà cô dẫn con về nông thôn làm gì?”
Nhà dì Lục Thừa ở huyện thành…… Nhưng nói đến cũng lạ, tại sao Lục Thừa lại được dì nuôi lớn?
Việc này, Lục Thừa chưa từng nói với nguyên chủ, mà nguyên chủ thì cái biết cái không, đầu tiên là bạn học từng nhắc qua với cô ta, trước khi bọn họ kết hôn, Lục Thừa từng nhắc tới, nhưng cụ thể thì anh không có nói.
Thật ra Lâm Khinh Khinh hiểu nguyên nhân mà Lục Thừa không kể cụ thể, nếu hai người là đối tượng yêu đương bình thường, tất nhiên sẽ nhắc tới chuyện trong nhà anh, nhưng Lục Thừa lại bị nguyên chủ uy hiếp, cho nên đương nhiên sẽ không nhắc đến chuyện trong nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro