Xuyên Thành Mẹ Kế Nam Phụ Niên Đại Văn
Chương 34
2024-10-25 19:00:18
Editor: Mộc An Chi
Nghĩ đến đây, Hứa Tuệ Quyên quyết định chờ Lục Thừa trở về, phải nhắc khéo Lục Thừa, dù sao Lục Hải Từ cũng là một đứa trẻ vô tội, cô ấy giúp được phần nào thì giúp phần đó đi.
Lâm Khinh Khinh chờ tóc khô khoảng bảy tám phần, thì dắt Lục Hải Từ về phòng.
Chẳng qua cô không gủ ngay, ngày mai phải đến nhà thợ mộc đặt một ít đồ dùng trong nhà, cho nên Lâm Khinh Khinh chuẩn bị vẽ ra.
Nguyên chủ thân là học tra đương nhiên sẽ không có giấy bút, cũng may Lục Hải Từ có. Tuy rằng cậu bé chỉ mới đi nhà trẻ, nhưng vẫn có đầy đủ đồ dùng học tập cần thiết.
Vì thế, Lục Hải Từ nằm ghé vào nhìn Lâm Khinh Khinh vẽ tranh.
Lâm Khinh Khinh vẽ không nhiều lắm, chỉ có ba thứ.
Một là tủ năm ngăn, tủ năm ngăn có thể dùng để đựng quần áo, ngoại trừ áo khoác mùa đông và áo bông, áo len, chăn nệm, đều có thể bỏ vào đó.
Cô chuẩn bị đặt làm ba cái tủ năm ngăn, cô, Lục Hải Từ, Lục Thừa mỗi người một cái, đồ người nào thì để trong tủ năm ngăn của người đó, như vậy không những dễ tìm, hơn nữa còn sạch sẽ.
Hai là tủ giày, tủ giày đặt ở cửa phòng khách, trên đó đặt vài đôi dép lê, giảm bớt tình trạng mang giày bên ngoài ra ra vào vào, trên mặt đất sẽ bị dơ.
Ba là tủ quần áo hai cửa đơn giản, phía dưới tủ quần áo để chăn, phía trên để áo khoác, áo bông và các loại quần áo mặc hàng ngày.
Bởi vì tạm thời cô sẽ không rời khỏi nhà họ Lục, cho nên phải sắp xếp cho sinh hoạt sắp tới.
Trong lúc cô vẽ, Lục Hải Từ an tĩnh đứng bên cạnh, chờ sau khi cô vẽ xong, mí mắt Lục Hải Từ đã đánh nhau rồi, nhưng cậu bé vẫn nỗ lực mở to mắt.
Lâm Khinh Khinh cười bế bé lên: “Đi thôi, chúng ta đi ngủ nào.”
Tuy rằng lấy sức thân thể này, không thể ôm một đứa bé năm tuổi quá lâu, nhưng từ bàn nhỏ đến trên giường này thì vẫn có thể.
Ngày hôm sau
Đối với một người thức khuya quanh năm mà nói, ngày hôm qua đi ngủ lúc chín mười giờ là rất sớm. Hơn nữa cô đã ngủ cả một ngày trước đó, cho nên hôm nay cô thức dậy rất sớm.
Nhìn bé con ngủ cuộn thành một cục bên cạnh, Lâm Khinh Khinh không khỏi muốn cười, tư thế ngủ của bạn nhỏ này cũng quá đáng yêu đi?
Lâm Khinh Khinh tay chân nhẹ nhàng rời giường, từ trong trí nhớ của nguyên chủ biết được, gần đây đứa nhỏ này đều ngủ không ngon.
Mỗi ngày ngủ muộn hơn nguyên chủ, dậy lại sớm hơn nguyên chủ, tối hôm trước càng lo lắng cô ta xảy ra chuyện bất ngờ, trông coi ở mép giường suốt một đêm, xem chiếc khăn lông vẫn còn ướt trên trán khi cô tỉnh lại là biết.
Cho nên lúc này, Lâm Khinh Khinh không muốn đánh thức cậu bé.
Việc đầu tiên Lâm Khinh Khinh làm khi vào phòng bếp là dùng chảo sắt đun nước ấm, đồng thời tận dụng sự bay hơi nước và để một cái chén đựng hai quả khoai tây và hai quả trứng gà lên xửng, bữa sáng cô định nấu khoai tây nghiền.
Mà sở dĩ khoai tây và trứng gà không đặt trực tiếp vào chảo sắt, là bởi vì nước trong nồi sẽ sôi trào, nếu đụng tới vỏ khoai tây thì nước sẽ bị bẩn, phần nước này cô định để nguội uống từ từ.
Tiếp theo, cô đi rửa mặt đánh răng.
Bởi vì nguyên chủ lớn lên trong sự nuông chiều, cho nên đồ dùng cũng không ít, cô rửa mặt xong, còn dùng kem bảo vệ da của nguyên chủ, cô chỉ bôi một lớp mỏng chứ không bôi nhiều.
Nghĩ đến đây, Hứa Tuệ Quyên quyết định chờ Lục Thừa trở về, phải nhắc khéo Lục Thừa, dù sao Lục Hải Từ cũng là một đứa trẻ vô tội, cô ấy giúp được phần nào thì giúp phần đó đi.
Lâm Khinh Khinh chờ tóc khô khoảng bảy tám phần, thì dắt Lục Hải Từ về phòng.
Chẳng qua cô không gủ ngay, ngày mai phải đến nhà thợ mộc đặt một ít đồ dùng trong nhà, cho nên Lâm Khinh Khinh chuẩn bị vẽ ra.
Nguyên chủ thân là học tra đương nhiên sẽ không có giấy bút, cũng may Lục Hải Từ có. Tuy rằng cậu bé chỉ mới đi nhà trẻ, nhưng vẫn có đầy đủ đồ dùng học tập cần thiết.
Vì thế, Lục Hải Từ nằm ghé vào nhìn Lâm Khinh Khinh vẽ tranh.
Lâm Khinh Khinh vẽ không nhiều lắm, chỉ có ba thứ.
Một là tủ năm ngăn, tủ năm ngăn có thể dùng để đựng quần áo, ngoại trừ áo khoác mùa đông và áo bông, áo len, chăn nệm, đều có thể bỏ vào đó.
Cô chuẩn bị đặt làm ba cái tủ năm ngăn, cô, Lục Hải Từ, Lục Thừa mỗi người một cái, đồ người nào thì để trong tủ năm ngăn của người đó, như vậy không những dễ tìm, hơn nữa còn sạch sẽ.
Hai là tủ giày, tủ giày đặt ở cửa phòng khách, trên đó đặt vài đôi dép lê, giảm bớt tình trạng mang giày bên ngoài ra ra vào vào, trên mặt đất sẽ bị dơ.
Ba là tủ quần áo hai cửa đơn giản, phía dưới tủ quần áo để chăn, phía trên để áo khoác, áo bông và các loại quần áo mặc hàng ngày.
Bởi vì tạm thời cô sẽ không rời khỏi nhà họ Lục, cho nên phải sắp xếp cho sinh hoạt sắp tới.
Trong lúc cô vẽ, Lục Hải Từ an tĩnh đứng bên cạnh, chờ sau khi cô vẽ xong, mí mắt Lục Hải Từ đã đánh nhau rồi, nhưng cậu bé vẫn nỗ lực mở to mắt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Khinh Khinh cười bế bé lên: “Đi thôi, chúng ta đi ngủ nào.”
Tuy rằng lấy sức thân thể này, không thể ôm một đứa bé năm tuổi quá lâu, nhưng từ bàn nhỏ đến trên giường này thì vẫn có thể.
Ngày hôm sau
Đối với một người thức khuya quanh năm mà nói, ngày hôm qua đi ngủ lúc chín mười giờ là rất sớm. Hơn nữa cô đã ngủ cả một ngày trước đó, cho nên hôm nay cô thức dậy rất sớm.
Nhìn bé con ngủ cuộn thành một cục bên cạnh, Lâm Khinh Khinh không khỏi muốn cười, tư thế ngủ của bạn nhỏ này cũng quá đáng yêu đi?
Lâm Khinh Khinh tay chân nhẹ nhàng rời giường, từ trong trí nhớ của nguyên chủ biết được, gần đây đứa nhỏ này đều ngủ không ngon.
Mỗi ngày ngủ muộn hơn nguyên chủ, dậy lại sớm hơn nguyên chủ, tối hôm trước càng lo lắng cô ta xảy ra chuyện bất ngờ, trông coi ở mép giường suốt một đêm, xem chiếc khăn lông vẫn còn ướt trên trán khi cô tỉnh lại là biết.
Cho nên lúc này, Lâm Khinh Khinh không muốn đánh thức cậu bé.
Việc đầu tiên Lâm Khinh Khinh làm khi vào phòng bếp là dùng chảo sắt đun nước ấm, đồng thời tận dụng sự bay hơi nước và để một cái chén đựng hai quả khoai tây và hai quả trứng gà lên xửng, bữa sáng cô định nấu khoai tây nghiền.
Mà sở dĩ khoai tây và trứng gà không đặt trực tiếp vào chảo sắt, là bởi vì nước trong nồi sẽ sôi trào, nếu đụng tới vỏ khoai tây thì nước sẽ bị bẩn, phần nước này cô định để nguội uống từ từ.
Tiếp theo, cô đi rửa mặt đánh răng.
Bởi vì nguyên chủ lớn lên trong sự nuông chiều, cho nên đồ dùng cũng không ít, cô rửa mặt xong, còn dùng kem bảo vệ da của nguyên chủ, cô chỉ bôi một lớp mỏng chứ không bôi nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro