Xuyên Thành Mẹ Kế Nam Phụ Niên Đại Văn
Chương 50
2024-10-25 19:00:18
Editor: Mộc An Chi
Đây là chuyện khi cô còn nhỏ, con nít ở nông thôn rất thích chơi trốn tìm, đương nhiên cô cũng thích.
Khi chơi trốn tìm chạy trốn khắp nơi, cho nên hồi bé cô cũng từng bất cẩn bị trầy da trên mặt, đoạn thời gian kia, bà nội cô nấu ăn không hề cho nước tương vào, bà nội cô nói, như vậy trên mặt mới không để lại sẹo.
Sau đó chờ vết thương trên mặt lành hẳn, quả thật không để lại sẹo.
Chẳng qua, chuyện ăn nước tương sẽ để lại sẹo này, vốn không có căn cứ khoa học.
Sau khi Lâm Khinh Khinh làm người nổi tiếng trên mạng, lúc nhớ tới chuyện này, cũng từng dành thời gian tra cứu.
Nhưng cứ xem như không có căn cứ khoa học, dù sao chú ý phương diện ăn uống một chút luôn không sai.
“Còn có cách nói này?”
“Đúng vậy đó, ăn nước tương sẽ để lại sẹo à?”
Mấy người phụ nữ vô cùng tò mò.
Lâm Khinh Khinh nói: “Có thể là người già hơi lo lắng đi.”
“Khinh Khinh…… Khinh Khinh……”
Đang lúc Lâm Khinh Khinh nói chuyện phiếm vài câu với các quân tẩu khác, thì nghe thấy phía trước truyền đến tiếng kêu.
Vu Tú Dao chạy nhanh tới: “Khinh Khinh, cuối cùng em cũng trở lại.”
Vu Tú Dao cũng nghe được chuyện Lục Hải Từ và Tần Minh đánh nhau, bởi vì một trong số những bạn nhỏ tham dự có ở gần nhà Vu Tú Dao, biết nhà họ Lục và nhà Vu Tú Dao thân thiết, cho nên cố tính ghé nhà cô ấy thông báo.
Vu Tú Dao vừa nghe, còn phải nói sao, vội vàng đi đến nhà họ Lục.
Kết quả, Lâm Khinh Khinh không ở nhà, Vu Tú Dao cứ vậy đợi ở nhà họ Lục một lát. Tính tình Vu Tú Dao có chút gấp gáp, rốt cuộc chờ không được người, quyết định đi tìm Lâm Khinh Khinh, không ngờ đi ra khỏi con đường này thì thấy Lâm Khinh Khinh và Lục Hải Từ.
“Chị dâu.” Lâm Khinh Khinh thấy cô ấy lại đây, nắm tay Lục Hải Từ đi về phía cô ấy, “Sao chị dâu lại tới đây? Chị biết chuyện của Hải Từ rồi à?”
Vu Tú Dao gật gật đầu: “Về nhà trước rồi nói.”
Nói xong, cô ấy cũng thấy được khuôn mặt Lục Hải Từ, cô ấy la lên một tiếng, “Mặt đứa nhỏ này sao lại bị thương nghiêm trọng như vậy?”
Bởi vì bên cạnh có người, Lâm Khinh Khinh đương nhiên không giải thích kỹ càng tỉ mỉ, cô nói: “Không đáng ngại không đáng ngại, chúng ta về nhà trước đã.”
Vu Tú Dao lại cẩn thận quan sát mặt Lục Hải Từ, phát hiện chỉ là bôi thuốc đỏ hơi khoa trương, vết thương không nghiêm trọng lắm, cô ấy mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Đến nhà họ Lục rồi, Lâm Khinh Khinh mở cửa: “Chị dâu, chị ngồi đây trước đi, em đi châm trà cho chị.”
Nói rồi, cô đi vào phòng bếp. Nước sôi để nguội được đun từ hồi sáng khi chưng trứng và khoai tây, cũng để nguội luôn ở trong nồi, vẫn chưa rót ra bình nước, cô trực tiếp dùng chén múc cho Vu Tú Dao.
Vu Tú Dao cũng khát thật, cô ấy và Lâm Khinh Khinh vừa trở về từ huyện thành, về đến nhà còn chưa kịp uống miếng nước, đã nghe thấy chuyện này, cô ấy lập tức chạy tới đây, cho nên không uống nước từ sáng đến tận bây giờ, có thể không khát sao?
Thấy Lâm Khinh Khinh đi vào phòng bếp rót nước, cô ấy quan sát bên trong căn nhà.
Hôm trước khi cô ấy tới đây đưa Lâm Khinh Khinh đến bệnh viện, nơi này đều là tro bụi, đặc biệt là trong phòng kia, thật sự chẳng khác gì ổ chó.
Nhưng lúc này, tuy rằng trong một góc chất đống đồ vật, nhưng bàn ghế lại được lau sạch sẽ.
“Thím Tần, thím ngồi đi ạ, cháu đi cất cặp sách.” Lục Hải Từ gỡ xuống cặp sách nhỏ của mình, chạy vào trong phòng.
“Ừ…… Ừ……” Vu Tú Dao thấy cửa phòng mở rộng thì đi qua nhìn vài lần, thấy bên trong đã được thu đọn chỉnh tề, sạch sẽ.
Cô ấy thở phào nhẹ nhõm một hơi, ổ chó mà cô ấy thấy ngày đó có thể là do vợ Lục Thừa bị bệnh không có tinh thần sửa sang lại, hiện tại sạch sẽ là được.
Vu Tú Dao nhìn vài lần, lập tức ngồi lại ghế, sợ Lâm Khinh Khinh tiến vào thấy cô ấy nhìn loạn.
Đây là chuyện khi cô còn nhỏ, con nít ở nông thôn rất thích chơi trốn tìm, đương nhiên cô cũng thích.
Khi chơi trốn tìm chạy trốn khắp nơi, cho nên hồi bé cô cũng từng bất cẩn bị trầy da trên mặt, đoạn thời gian kia, bà nội cô nấu ăn không hề cho nước tương vào, bà nội cô nói, như vậy trên mặt mới không để lại sẹo.
Sau đó chờ vết thương trên mặt lành hẳn, quả thật không để lại sẹo.
Chẳng qua, chuyện ăn nước tương sẽ để lại sẹo này, vốn không có căn cứ khoa học.
Sau khi Lâm Khinh Khinh làm người nổi tiếng trên mạng, lúc nhớ tới chuyện này, cũng từng dành thời gian tra cứu.
Nhưng cứ xem như không có căn cứ khoa học, dù sao chú ý phương diện ăn uống một chút luôn không sai.
“Còn có cách nói này?”
“Đúng vậy đó, ăn nước tương sẽ để lại sẹo à?”
Mấy người phụ nữ vô cùng tò mò.
Lâm Khinh Khinh nói: “Có thể là người già hơi lo lắng đi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Khinh Khinh…… Khinh Khinh……”
Đang lúc Lâm Khinh Khinh nói chuyện phiếm vài câu với các quân tẩu khác, thì nghe thấy phía trước truyền đến tiếng kêu.
Vu Tú Dao chạy nhanh tới: “Khinh Khinh, cuối cùng em cũng trở lại.”
Vu Tú Dao cũng nghe được chuyện Lục Hải Từ và Tần Minh đánh nhau, bởi vì một trong số những bạn nhỏ tham dự có ở gần nhà Vu Tú Dao, biết nhà họ Lục và nhà Vu Tú Dao thân thiết, cho nên cố tính ghé nhà cô ấy thông báo.
Vu Tú Dao vừa nghe, còn phải nói sao, vội vàng đi đến nhà họ Lục.
Kết quả, Lâm Khinh Khinh không ở nhà, Vu Tú Dao cứ vậy đợi ở nhà họ Lục một lát. Tính tình Vu Tú Dao có chút gấp gáp, rốt cuộc chờ không được người, quyết định đi tìm Lâm Khinh Khinh, không ngờ đi ra khỏi con đường này thì thấy Lâm Khinh Khinh và Lục Hải Từ.
“Chị dâu.” Lâm Khinh Khinh thấy cô ấy lại đây, nắm tay Lục Hải Từ đi về phía cô ấy, “Sao chị dâu lại tới đây? Chị biết chuyện của Hải Từ rồi à?”
Vu Tú Dao gật gật đầu: “Về nhà trước rồi nói.”
Nói xong, cô ấy cũng thấy được khuôn mặt Lục Hải Từ, cô ấy la lên một tiếng, “Mặt đứa nhỏ này sao lại bị thương nghiêm trọng như vậy?”
Bởi vì bên cạnh có người, Lâm Khinh Khinh đương nhiên không giải thích kỹ càng tỉ mỉ, cô nói: “Không đáng ngại không đáng ngại, chúng ta về nhà trước đã.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vu Tú Dao lại cẩn thận quan sát mặt Lục Hải Từ, phát hiện chỉ là bôi thuốc đỏ hơi khoa trương, vết thương không nghiêm trọng lắm, cô ấy mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Đến nhà họ Lục rồi, Lâm Khinh Khinh mở cửa: “Chị dâu, chị ngồi đây trước đi, em đi châm trà cho chị.”
Nói rồi, cô đi vào phòng bếp. Nước sôi để nguội được đun từ hồi sáng khi chưng trứng và khoai tây, cũng để nguội luôn ở trong nồi, vẫn chưa rót ra bình nước, cô trực tiếp dùng chén múc cho Vu Tú Dao.
Vu Tú Dao cũng khát thật, cô ấy và Lâm Khinh Khinh vừa trở về từ huyện thành, về đến nhà còn chưa kịp uống miếng nước, đã nghe thấy chuyện này, cô ấy lập tức chạy tới đây, cho nên không uống nước từ sáng đến tận bây giờ, có thể không khát sao?
Thấy Lâm Khinh Khinh đi vào phòng bếp rót nước, cô ấy quan sát bên trong căn nhà.
Hôm trước khi cô ấy tới đây đưa Lâm Khinh Khinh đến bệnh viện, nơi này đều là tro bụi, đặc biệt là trong phòng kia, thật sự chẳng khác gì ổ chó.
Nhưng lúc này, tuy rằng trong một góc chất đống đồ vật, nhưng bàn ghế lại được lau sạch sẽ.
“Thím Tần, thím ngồi đi ạ, cháu đi cất cặp sách.” Lục Hải Từ gỡ xuống cặp sách nhỏ của mình, chạy vào trong phòng.
“Ừ…… Ừ……” Vu Tú Dao thấy cửa phòng mở rộng thì đi qua nhìn vài lần, thấy bên trong đã được thu đọn chỉnh tề, sạch sẽ.
Cô ấy thở phào nhẹ nhõm một hơi, ổ chó mà cô ấy thấy ngày đó có thể là do vợ Lục Thừa bị bệnh không có tinh thần sửa sang lại, hiện tại sạch sẽ là được.
Vu Tú Dao nhìn vài lần, lập tức ngồi lại ghế, sợ Lâm Khinh Khinh tiến vào thấy cô ấy nhìn loạn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro