Xuyên Thành Mẹ Kế Nam Phụ Niên Đại Văn
Chương 6
2024-10-25 19:00:18
Editor: Mộc An Chi
Nhưng, sau khi mẹ tỉnh lại, nói đau đầu. Cậu không biết phải làm sao, cậu biết bị bệnh sẽ chết, cậu sợ hãi chạy ra ngoài gọi thím Tần, là người cậu từng được gửi nuôi……
Sau đó thím Tần gọi người của khu người nhà tới giúp, đưa mẹ tới bệnh viện. Bác sĩ nói, nếu chậm thêm một chút nữa, mẹ sẽ bị sốt cao đến chết.
Nghĩ đến việc thiếu chút nữa cậu lại biến thành đứa trẻ không có mẹ, hai mắt Lục Hải Từ đỏ bừng, âm thầm chảy thật nhiều nước mắt.
Đối với đứa trẻ gọi mình là mẹ này, Lâm Khinh Khinh không biết phải nói như thế nào. Nguyên chủ định nghĩa cậu bé là chai dầu kéo, trước kia ở trước mặt Lục Thừa, nguyên chủ giả vờ rất thích trẻ con, nhưng Lục Thừa vừa đi, cô ta lập tức tỏ thái độ với cậu bé.
Cũng may nửa tháng nay, nguyên chủ vẫn chưa làm ra chuyện càng quá mức hay khác người, nếu không hiện tại Lâm Khinh Khinh cũng không biết phải giải quyết ra sao.
“Mẹ ơi……” Thấy mẹ không nói lời nào mà chỉ nhìn mình, Lục Hải Từ thật cẩn thận gọi một tiếng, trong giọng nói mang theo thăm dò và khẩn trương.
Lâm Khinh Khinh lấy lại tinh thần, cô mỉm cười với cậu bé: “Cảm ơn con, Tiểu Hải Từ, con đúng là một bé ngoan dũng cảm.”
Cô không thể đối xử với cậu giống nguyên chủ, nhưng cũng không thể trở thành mẹ cậu, dù sao cô mới 23 tuổi, chưa kết hôn cũng chưa có con, không thể đặt mình vào vị trí của một người mẹ.
Chẳng qua, cô có thể xem mình là giáo viên mầm non, ở chung với cậu bé như ở chung với các bạn nhỏ trong nhà trẻ. Dù sao cô cũng đã từng muốn trở thành một giáo viên mầm non. Chỉ là sau này, bằng giáo viên đặt ở trong ngăn kéo, thành một vật trang trí vô tri vô giác.
Nghĩ thông về cách ở chung cũng như mối quan hệ giữa hai người, Lâm Khinh Khinh lập tức cảm thấy nhẹ nhàng. Hơn nữa, trước mắt mà nói, cô và Lục Thừa không thể ly hôn.
Đầu tiên, quân hôn không dễ ly hôn như vậy.
Tiếp theo, nếu ly hôn, cô phải làm sao bây giờ? Ở thời đại xa lạ mà lại bảo thủ hiện nay, nếu sau khi cô ly hôn trở lại quê của nguyên chủ, nói không chừng sẽ bị mấy bà tám nói thành cái dạng gì sau lưng, cho dù người nhà nguyên chủ không chê, nhưng nghe được người khác trào phúng cô, chắc chắn người nhà nguyên chủ cũng sẽ bị tổn thương.
Cô không thể bởi vì lựa chọn của chính mình, mà liên lụy người nhà nguyên chủ vẫn luôn yêu thương nguyên chủ, bị người khác cười nhạo.
Hơn nữa,cho dù trở lại quê nguyên chủ không có ai trào phúng cô, nhưng quy cho cùng cô vẫn không phải nguyên chủ, mỗi ngày sống cùng dưới một mái nhà với người thân vốn quen thuộc với nguyên chủ, nhất định sẽ sớm bị phát hiện điểm đáng nghi.
Cho nên, sống cùng Lục Thừa không quen thuộc với nguyên chủ, mới là an toàn nhất.
Tổng kết, trước lúc cô có thể đảm bảo bản thân sống tốt một mình sau khi ly hôn, thì ly hôn bây giờ rất không có lý trí.
Nguyên nhân thứ ba, hiện tại là năm 1963, đã sắp tới mười năm đen tối, một người phụ nữ từng ly hôn, nhất định không thể yên ổn trải qua mười năm kia, quân hôn cũng là một loại bảo đảm đối với cô.
Tóm lại: Đi một bước tính một bước.
“Mẹ ơi, thật ạ?” Lục Hải Từ nghe cô khen ngợi, đôi mắt sáng bừng, khuôn mặt nhỏ dơ hề hề tựa như nhiễm một tầng ánh mặt trời, khiến cho cả người cậu bé sinh động lên. Cậu nhếch môi, cười giống hệt một mặt trời nhỏ.
Nhưng, sau khi mẹ tỉnh lại, nói đau đầu. Cậu không biết phải làm sao, cậu biết bị bệnh sẽ chết, cậu sợ hãi chạy ra ngoài gọi thím Tần, là người cậu từng được gửi nuôi……
Sau đó thím Tần gọi người của khu người nhà tới giúp, đưa mẹ tới bệnh viện. Bác sĩ nói, nếu chậm thêm một chút nữa, mẹ sẽ bị sốt cao đến chết.
Nghĩ đến việc thiếu chút nữa cậu lại biến thành đứa trẻ không có mẹ, hai mắt Lục Hải Từ đỏ bừng, âm thầm chảy thật nhiều nước mắt.
Đối với đứa trẻ gọi mình là mẹ này, Lâm Khinh Khinh không biết phải nói như thế nào. Nguyên chủ định nghĩa cậu bé là chai dầu kéo, trước kia ở trước mặt Lục Thừa, nguyên chủ giả vờ rất thích trẻ con, nhưng Lục Thừa vừa đi, cô ta lập tức tỏ thái độ với cậu bé.
Cũng may nửa tháng nay, nguyên chủ vẫn chưa làm ra chuyện càng quá mức hay khác người, nếu không hiện tại Lâm Khinh Khinh cũng không biết phải giải quyết ra sao.
“Mẹ ơi……” Thấy mẹ không nói lời nào mà chỉ nhìn mình, Lục Hải Từ thật cẩn thận gọi một tiếng, trong giọng nói mang theo thăm dò và khẩn trương.
Lâm Khinh Khinh lấy lại tinh thần, cô mỉm cười với cậu bé: “Cảm ơn con, Tiểu Hải Từ, con đúng là một bé ngoan dũng cảm.”
Cô không thể đối xử với cậu giống nguyên chủ, nhưng cũng không thể trở thành mẹ cậu, dù sao cô mới 23 tuổi, chưa kết hôn cũng chưa có con, không thể đặt mình vào vị trí của một người mẹ.
Chẳng qua, cô có thể xem mình là giáo viên mầm non, ở chung với cậu bé như ở chung với các bạn nhỏ trong nhà trẻ. Dù sao cô cũng đã từng muốn trở thành một giáo viên mầm non. Chỉ là sau này, bằng giáo viên đặt ở trong ngăn kéo, thành một vật trang trí vô tri vô giác.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghĩ thông về cách ở chung cũng như mối quan hệ giữa hai người, Lâm Khinh Khinh lập tức cảm thấy nhẹ nhàng. Hơn nữa, trước mắt mà nói, cô và Lục Thừa không thể ly hôn.
Đầu tiên, quân hôn không dễ ly hôn như vậy.
Tiếp theo, nếu ly hôn, cô phải làm sao bây giờ? Ở thời đại xa lạ mà lại bảo thủ hiện nay, nếu sau khi cô ly hôn trở lại quê của nguyên chủ, nói không chừng sẽ bị mấy bà tám nói thành cái dạng gì sau lưng, cho dù người nhà nguyên chủ không chê, nhưng nghe được người khác trào phúng cô, chắc chắn người nhà nguyên chủ cũng sẽ bị tổn thương.
Cô không thể bởi vì lựa chọn của chính mình, mà liên lụy người nhà nguyên chủ vẫn luôn yêu thương nguyên chủ, bị người khác cười nhạo.
Hơn nữa,cho dù trở lại quê nguyên chủ không có ai trào phúng cô, nhưng quy cho cùng cô vẫn không phải nguyên chủ, mỗi ngày sống cùng dưới một mái nhà với người thân vốn quen thuộc với nguyên chủ, nhất định sẽ sớm bị phát hiện điểm đáng nghi.
Cho nên, sống cùng Lục Thừa không quen thuộc với nguyên chủ, mới là an toàn nhất.
Tổng kết, trước lúc cô có thể đảm bảo bản thân sống tốt một mình sau khi ly hôn, thì ly hôn bây giờ rất không có lý trí.
Nguyên nhân thứ ba, hiện tại là năm 1963, đã sắp tới mười năm đen tối, một người phụ nữ từng ly hôn, nhất định không thể yên ổn trải qua mười năm kia, quân hôn cũng là một loại bảo đảm đối với cô.
Tóm lại: Đi một bước tính một bước.
“Mẹ ơi, thật ạ?” Lục Hải Từ nghe cô khen ngợi, đôi mắt sáng bừng, khuôn mặt nhỏ dơ hề hề tựa như nhiễm một tầng ánh mặt trời, khiến cho cả người cậu bé sinh động lên. Cậu nhếch môi, cười giống hệt một mặt trời nhỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro