Xuyên Thành Mẹ Kế Niên Đại Văn
Chương 11
Bá Đản Tổng Tài
2024-09-23 21:58:59
Trần Vân vui vẻ nhìn cậu nhóc cười, Thiết Đản cũng cười theo, nhìn thấy trên quần áo của mình có một vết vá, liền muốn cài cúc cho mình.
Sau khi sửa soạn xong xuôi cho bản thân và Thiết Đản, Trần Vân ôm cậu nhóc đi ngoài, chuẩn bị làm bữa sáng.
Muốn vào bếp thì cô phải đi qua gian phòng nơi Thiết Trụ ngủ. Lúc Trần Vân đi ngang qua, liền thấy Thiết Trụ đang dịch từng bước chân, vết thương trên đầu gối đóng vảy lại khiến cậu đau đớn đến nhe răng trợn mắt.
“Vết thương như thế nào rồi? Để mẹ xem thử.” Trần Vân đặt Thiết Đản xuống đất, đè Thiết Trụ lại để xem vết thương trên tay chân cậu.
Sau một đêm, vết thương trên tay và chân của Thiết Trụ đã đóng vảy và chuyển sang màu đỏ đen, đây là khoảng thời gian khó khăn nhất, vì vết thương đóng vảy không đàn hồi, chỉ cần cử động nhẹ là có thể nứt ra.
Đầu gối của Thiết Trụ là như vậy, lớp vảy đỏ đen tách ra ở giữa, để lộ phần thịt đỏ bên trong, dịch mô chảy ra ngoài.
“Thật đáng thương.” Trần Vân mặt không cảm xúc nói, rửa tay rồi giúp cậu bôi thuốc mỡ, vỗ vỗ mông đứa nhỏ: “Vết thương còn chưa lành, sao lại chạy lung tung vậy? Ngoan ngoãn ở trên giường cho mẹ!”
Mắt Thiết Trụ đảo qua, hai chân vắt vào nhau rồi tách ra.
Trần Vân thấy vậy liền hỏi: "Sao vậy?"
"Tôi muốn đi tiểu."
“Ồ!” Trần Vân đột nhiên bừng tỉnh, rồi đột nhiên nghĩ tới cái gì, liền chạy trở về.
Thiết Trụ không thể hiểu nổi, một lúc sau lại thấy cô cầm chiếu đi ra, tay duỗi thẳng, vẻ mặt khó nói.
Cậu hỏi: "Bà đang làm gì vậy?"
"Thiết Đản đi tiểu trên giường!"
Hóa ra là như vậy, còn tưởng là chuyện gì lớn.
“Em ấy thường xuyên đi tiểu như vậy.” Phản ứng của Thiết Trụ cực kì bình thản.
Trần Vân cảnh giác: "Trên giường cũng nhiều nước tiểu quá đi.”
Thiết Trụ gật đầu: "Mỗi ngày đều tiểu rất nhiều.”
*
Một trận gà bay chó sủa.
Đối với việc em trai đái dầm, biểu hiện của Thiết Trụ bình tĩnh, bị mẹ kế đuổi xuống dưới.
Trần Vân tinh thần có chút suy sụp, cô cảm thấy trong không khí có mùi là lạ. Qua loa cuộn hai chiếc chiếu lại với nhau rồi xuống bếp nấu nước để giặt chiếu.
Hai ngày qua cô nhóm lửa rất nhiều, củi trong bếp cũng đã dùng sắp hết rồi.
Thiết Trụ rất bất mãn với chuyện này, dựa vào cửa lầm bầm: "Đều chỉ biết đốt thôi, nói không chừng lại bắt mình đi nhặt củi đưa về đốt nữa."
"Được rồi, đừng có ở đây ngáng đường nữa." Trần Vân đuổi hai đứa trẻ ra ngoài: "Phía sau có một ngọn núi, mẹ đến đó nhặt củi đem về là được rồi chứ?"
Thiết Trụ không tin, hừ một tiếng.
Trần Vân nấu một nồi nước sôi, dùng cái gáo hồ lô múc ra rồi đổ xuống.
Nguyên thân vốn là người lười biếng, chiếc chiếu này từ khi lấy ra dùng đều chưa bao giờ giặt qua, sau khi nhúng qua nước sôi một lần, nước từ chiếc chiếu chảy ra liền trở thành màu vàng cam.
Thiết Trụ và Nhị Nữu sau khi thấy biến đổi này đều rất kinh ngạc.
"Tránh ra, nếu không các con sẽ bị bỏng đấy." Trần Vân đuổi hai đứa trẻ đi, đổ hết nước trong nồi rồi nói: "Nhìn bẩn thế này, nếu tiếp tục ngủ thì da thịt chắc chắn sẽ thối rữa mất."
Hai đứa trẻ bị dọa đến trợn tròn mắt, Thiết Trụ gãi gãi sau lưng, đột nhiên nói: "Tôi muốn đi tắm!"
"Tắm cái gì?" Trần Vân vỗ cậu một cái: "Chờ lát rồi tắm."
"Tôi không muốn, tôi muốn tắm bây giờ!"
"Hiện tại không thể tắm được, vết thương khi gặp nước sẽ bị nhiễm trùng."
Thiết Trụ không biết cái gì là nhiễm trùng.
"Sau khi bị nhiễm trùng, trên người con sẽ có một cái hố to, bên trong còn có rất nhiều sâu sẽ ăn thịt con."
Thiết Trụ bị cô hình dung một cách ghê tởm, vẻ mặt cự tuyệt đầy hoài nghi: "Bà nói dối!"
Trần Vân nói: "Không tin thì thử xem?"
Đứa trẻ vẫn không tin, nhưng không dám đòi tắm nữa.
Chiếc chiếu được nhúng qua nước sôi một lần, Trần Vân dự định mang đến bờ sông để giặt.
Trước khi cô đi còn lấy cái bánh trứng còn sót: "Sữa mạch nha để ở trong tủ bát, mỗi người chỉ có thể uống một chén, nếu không sau này sẽ không còn đâu."
Thiết Trụ cố ý làm trái ý cô: "Tôi sẽ uống hết!"
Trần Vân liếc xéo cậu một cái: "Con thử xem? Uống quá nhiều bụng sẽ vỡ ra đấy!"
Đứa trẻ phồng má lên.
Hệ thống nước trước thôn núi rất phát triển, con sông trải từ phía đông sang phía tây.
Năm trước Trịnh Vệ Hoa nghỉ phép về nhà, dùng nửa tháng thời gian để tu sửa lại bậc thang làm từ phiến đá trước cửa nhà.
Bậc thang được dẫn đến đáy sông, mặc kệ mưa gió hay trời nắng gì đều rất dễ dàng lấy nước.
Sau khi bậc thang được tu sửa xong, hàng xóm trái phải đều mượn lối đi nhờ, dần dần trở thành nơi giặt quần áo cố định của người trong thôn.
Lúc Trần Vân ôm chiếu đi xuống, ở đó có hai gia đình đang giặt quần áo và một người ở cạnh phiến đá.
Nhìn thấy cô xuống, hai người kia chào hỏi.
"Giặt chiếu à."
Trần Vân gật gật đầu, đi đến giữa hai người, trải chiếc chiếu trên mặt nước, dùng xơ mướp bắt đầu chà rửa trên mặt chiếu.
Sau khi sửa soạn xong xuôi cho bản thân và Thiết Đản, Trần Vân ôm cậu nhóc đi ngoài, chuẩn bị làm bữa sáng.
Muốn vào bếp thì cô phải đi qua gian phòng nơi Thiết Trụ ngủ. Lúc Trần Vân đi ngang qua, liền thấy Thiết Trụ đang dịch từng bước chân, vết thương trên đầu gối đóng vảy lại khiến cậu đau đớn đến nhe răng trợn mắt.
“Vết thương như thế nào rồi? Để mẹ xem thử.” Trần Vân đặt Thiết Đản xuống đất, đè Thiết Trụ lại để xem vết thương trên tay chân cậu.
Sau một đêm, vết thương trên tay và chân của Thiết Trụ đã đóng vảy và chuyển sang màu đỏ đen, đây là khoảng thời gian khó khăn nhất, vì vết thương đóng vảy không đàn hồi, chỉ cần cử động nhẹ là có thể nứt ra.
Đầu gối của Thiết Trụ là như vậy, lớp vảy đỏ đen tách ra ở giữa, để lộ phần thịt đỏ bên trong, dịch mô chảy ra ngoài.
“Thật đáng thương.” Trần Vân mặt không cảm xúc nói, rửa tay rồi giúp cậu bôi thuốc mỡ, vỗ vỗ mông đứa nhỏ: “Vết thương còn chưa lành, sao lại chạy lung tung vậy? Ngoan ngoãn ở trên giường cho mẹ!”
Mắt Thiết Trụ đảo qua, hai chân vắt vào nhau rồi tách ra.
Trần Vân thấy vậy liền hỏi: "Sao vậy?"
"Tôi muốn đi tiểu."
“Ồ!” Trần Vân đột nhiên bừng tỉnh, rồi đột nhiên nghĩ tới cái gì, liền chạy trở về.
Thiết Trụ không thể hiểu nổi, một lúc sau lại thấy cô cầm chiếu đi ra, tay duỗi thẳng, vẻ mặt khó nói.
Cậu hỏi: "Bà đang làm gì vậy?"
"Thiết Đản đi tiểu trên giường!"
Hóa ra là như vậy, còn tưởng là chuyện gì lớn.
“Em ấy thường xuyên đi tiểu như vậy.” Phản ứng của Thiết Trụ cực kì bình thản.
Trần Vân cảnh giác: "Trên giường cũng nhiều nước tiểu quá đi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thiết Trụ gật đầu: "Mỗi ngày đều tiểu rất nhiều.”
*
Một trận gà bay chó sủa.
Đối với việc em trai đái dầm, biểu hiện của Thiết Trụ bình tĩnh, bị mẹ kế đuổi xuống dưới.
Trần Vân tinh thần có chút suy sụp, cô cảm thấy trong không khí có mùi là lạ. Qua loa cuộn hai chiếc chiếu lại với nhau rồi xuống bếp nấu nước để giặt chiếu.
Hai ngày qua cô nhóm lửa rất nhiều, củi trong bếp cũng đã dùng sắp hết rồi.
Thiết Trụ rất bất mãn với chuyện này, dựa vào cửa lầm bầm: "Đều chỉ biết đốt thôi, nói không chừng lại bắt mình đi nhặt củi đưa về đốt nữa."
"Được rồi, đừng có ở đây ngáng đường nữa." Trần Vân đuổi hai đứa trẻ ra ngoài: "Phía sau có một ngọn núi, mẹ đến đó nhặt củi đem về là được rồi chứ?"
Thiết Trụ không tin, hừ một tiếng.
Trần Vân nấu một nồi nước sôi, dùng cái gáo hồ lô múc ra rồi đổ xuống.
Nguyên thân vốn là người lười biếng, chiếc chiếu này từ khi lấy ra dùng đều chưa bao giờ giặt qua, sau khi nhúng qua nước sôi một lần, nước từ chiếc chiếu chảy ra liền trở thành màu vàng cam.
Thiết Trụ và Nhị Nữu sau khi thấy biến đổi này đều rất kinh ngạc.
"Tránh ra, nếu không các con sẽ bị bỏng đấy." Trần Vân đuổi hai đứa trẻ đi, đổ hết nước trong nồi rồi nói: "Nhìn bẩn thế này, nếu tiếp tục ngủ thì da thịt chắc chắn sẽ thối rữa mất."
Hai đứa trẻ bị dọa đến trợn tròn mắt, Thiết Trụ gãi gãi sau lưng, đột nhiên nói: "Tôi muốn đi tắm!"
"Tắm cái gì?" Trần Vân vỗ cậu một cái: "Chờ lát rồi tắm."
"Tôi không muốn, tôi muốn tắm bây giờ!"
"Hiện tại không thể tắm được, vết thương khi gặp nước sẽ bị nhiễm trùng."
Thiết Trụ không biết cái gì là nhiễm trùng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Sau khi bị nhiễm trùng, trên người con sẽ có một cái hố to, bên trong còn có rất nhiều sâu sẽ ăn thịt con."
Thiết Trụ bị cô hình dung một cách ghê tởm, vẻ mặt cự tuyệt đầy hoài nghi: "Bà nói dối!"
Trần Vân nói: "Không tin thì thử xem?"
Đứa trẻ vẫn không tin, nhưng không dám đòi tắm nữa.
Chiếc chiếu được nhúng qua nước sôi một lần, Trần Vân dự định mang đến bờ sông để giặt.
Trước khi cô đi còn lấy cái bánh trứng còn sót: "Sữa mạch nha để ở trong tủ bát, mỗi người chỉ có thể uống một chén, nếu không sau này sẽ không còn đâu."
Thiết Trụ cố ý làm trái ý cô: "Tôi sẽ uống hết!"
Trần Vân liếc xéo cậu một cái: "Con thử xem? Uống quá nhiều bụng sẽ vỡ ra đấy!"
Đứa trẻ phồng má lên.
Hệ thống nước trước thôn núi rất phát triển, con sông trải từ phía đông sang phía tây.
Năm trước Trịnh Vệ Hoa nghỉ phép về nhà, dùng nửa tháng thời gian để tu sửa lại bậc thang làm từ phiến đá trước cửa nhà.
Bậc thang được dẫn đến đáy sông, mặc kệ mưa gió hay trời nắng gì đều rất dễ dàng lấy nước.
Sau khi bậc thang được tu sửa xong, hàng xóm trái phải đều mượn lối đi nhờ, dần dần trở thành nơi giặt quần áo cố định của người trong thôn.
Lúc Trần Vân ôm chiếu đi xuống, ở đó có hai gia đình đang giặt quần áo và một người ở cạnh phiến đá.
Nhìn thấy cô xuống, hai người kia chào hỏi.
"Giặt chiếu à."
Trần Vân gật gật đầu, đi đến giữa hai người, trải chiếc chiếu trên mặt nước, dùng xơ mướp bắt đầu chà rửa trên mặt chiếu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro