Xuyên Thành Mẹ Kế Niên Đại Văn
Chương 20
Bá Đản Tổng Tài
2024-09-23 21:58:59
Ăn xong bữa tối trời vẫn còn sáng.
Trần Vân giúp hai đứa nhỏ tắm rửa, đi ra nhìn thấy Thiết Trụ ngồi trên ngưỡng cửa, liền hỏi: “Giáo viên không giao bài tập về nhà sao?”
Đứa nhỏ ngẩng đầu, có chút khó hiểu: “Bài tập là cái gì."
Trần Vân: “… Chính là nhiệm vụ sau giờ học mà giáo viên giao."
“Không có."
Thế này thì cũng thật thoải mái.
“Thế thì con chuẩn bị trước môn học ngày mai sẽ học đi."
Việc hình thành thói quen ôn tập và chuẩn bị bài rất quan trọng, hiện tại cô đang rất nhàn rỗi, có thể dạy cậu biết thêm hai chữ.
Kết quả Thiết Trụ lại lắc đầu: “Không có sách."
“Không có sách?” Trần Vân kinh ngạc, trước khi báo danh đúng thực là trường không phát sách, nhưng cô cho rằng sau khi khai giảng nhất định sẽ phát: “Vậy con ở trên lớp học như thế nào?”
“Cô giáo giảng, chúng tôi nghe."
Trần Vân cau mày lại, không có sách cũng không có bài tập, như thế này thì học cái gì, ngày mai nhất định phải đi hỏi.
Cô một lúc không nói một lời, hai người mắt to trừng mắt nhỏ.
Thiết Trụ hé miệng, ngập ngừng hỏi: “Tôi đi chơi nhé."
Trần Vân túm lấy cậu: “Không có sách cũng không sao, mẹ sẽ dạy con."
Giáo viên ngữ văn hôm nay đã dạy chính tả từ một đến mười, Trần Vân yêu cầu Thiết Trụ chép lại mỗi từ 50 lần.
Thiết Trụ trợn tròn mắt, vẻ mặt không tin nổi: “Tại sao tôi phải chép lại mấy cái này?”
“Để tăng cường trí nhớ.”
Trần Vân giao nhiệm vụ xong thì ngồi đối diện dựa vào bàn viết lách.
Thiết Trụ buộc phải làm.
Phải viết một từ 50 lần, ngẩng đầu phát hiện mẹ kế làm gì ở đối diện, cậu ngẩng đầu liếc mắt nhìn, chỉ thấy chữ dày đặc trên giấy.
“Bà viết thư cho cha à?”
“Hả” Trần Vân không nghe rõ.
Thiết Trụ lại hỏi lần nữa: “Viết thư cho cha à?”
“Không phải.” Trần Vân ngẩng mặt nhéo cổ: “Mẹ đang viết truyện.”
“Truyện?”
“Đúng vậy, sau khi viết xong bản thảo thì nộp cho nhà xuất bản, nếu đạt thì sẽ nhận được phí viết bản thảo.”
Sau khi tốt nghiệp đại học Trần Vân vào làm biên tập cho một nhà xuất bản, có rất nhiều kinh nghiệm viết một câu truyện hay.
Trong thời đại ngày nay, một người phụ nữ nông thôn với học vấn trung học phổ thông, muốn tìm được công việc có thể kiếm tiền không phải là chuyện dễ. Trần Vân dự định đi theo con đường viết lách, chỉ cần chú ý không gặp một vài điểm quá giới hạn sẽ có thể kiếm được chút tiền tiêu vặt.
Như vậy đáng tin hơn là ở nhà và được nuôi bởi một người đàn ông lạ.
Nghe nói viết sách có thể kiếm tiền, Thiết Trụ lập tức có hứng thú: “Tôi cũng viết sách."
“Con?” Trần Vân buồn cười: “Một, hai, ba, bốn, năm viết đi viết lại à?”
Thiết Trụ nghe ra là đang cười nhạo cậu, liền tức giận, nhìn cô chằm chằm: “Tôi nhất định sẽ giỏi hơn bà."
“Được, con giỏi.” Trần Vân gọt bút chì: “Nhưng đó là chuyện của sau này, hiện tại nên làm bài tập thật tốt đi, chăm chỉ học tập mới có thể thực hiện được ước mơ."
Đứa nhỏ chộp lấy bút, dẩu môi tiếp tục làm bài tập, không bằng lòng: “Người khác đều không cần viết."
Trần Vân dỗ cậu: “Bởi vì người khác không có chí hướng lớn giống như con.”
***
Cuộc sống tiểu học của Thiết Trụ chính thức bắt đầu, trường học 8 giờ vào lớp, cậu dậy lúc 5-6 giờ, trước tiên chạy xuống chân núi nhặt những bó củi rồi về ăn sáng, rồi đến trường với chiếc cặp sách trống trên lưng.
Một tuần sau khi khai giảng, cuối cùng sách giáo khoa cũng đến tay.
Sách giáo khoa phải tính thêm tiền, 5 hào một quyển, nếu không muốn trả số tiền này hoặc có thể mua sách cũ của học sinh cuối cấp hoặc tìm người khác cùng dùng chung một quyển.
Thiết Trụ mua cả 2 quyển sách giáo khoa, sau khi mua xong Trần Vân chỉ còn thừa lại 1 đồng cuối cùng, may mắn thay lúc này tiền lương của Trần Vệ Hoa cũng đến, Trần Vân lấy chứng từ đến bưu điện để rút tiền, mới có thể không tiêu hết sạch số tiền ở trong nhà.
Thời gian trôi qua, lúa sắp chín, thư hồi âm của Trần Vệ Hoa cuối cùng cũng đến.
Ngày người đưa thư đến Trần Vân đang dạy Nhị Nữu nhận biết chữ.
Gần đây quan hệ giữa Trần Vân và những đứa trẻ càng ngày càng tốt, ngay cả Nhị Nữu cũng không sợ cô.
Cô bé vẫn còn hơi hướng nội, không thường nói chuyện, lúc nào cũng mím môi cười, khi cười sẽ có lúm đồng tiền nhỏ bên trái, trông rất ngọt ngào.
Trần Vân ngồi ở trên bàn sách, Nhị Nữu đứng ở giữa cô và bàn.
Trên sách cô viết 2 chữ, nói với Nhị Nữu đây là tên của cô.
Nhị Nữu mở to mắt, nhìn chăm chú 2 chữ đó một lúc, cố gắng ghi nhớ trong lòng.
Trần Vân giúp hai đứa nhỏ tắm rửa, đi ra nhìn thấy Thiết Trụ ngồi trên ngưỡng cửa, liền hỏi: “Giáo viên không giao bài tập về nhà sao?”
Đứa nhỏ ngẩng đầu, có chút khó hiểu: “Bài tập là cái gì."
Trần Vân: “… Chính là nhiệm vụ sau giờ học mà giáo viên giao."
“Không có."
Thế này thì cũng thật thoải mái.
“Thế thì con chuẩn bị trước môn học ngày mai sẽ học đi."
Việc hình thành thói quen ôn tập và chuẩn bị bài rất quan trọng, hiện tại cô đang rất nhàn rỗi, có thể dạy cậu biết thêm hai chữ.
Kết quả Thiết Trụ lại lắc đầu: “Không có sách."
“Không có sách?” Trần Vân kinh ngạc, trước khi báo danh đúng thực là trường không phát sách, nhưng cô cho rằng sau khi khai giảng nhất định sẽ phát: “Vậy con ở trên lớp học như thế nào?”
“Cô giáo giảng, chúng tôi nghe."
Trần Vân cau mày lại, không có sách cũng không có bài tập, như thế này thì học cái gì, ngày mai nhất định phải đi hỏi.
Cô một lúc không nói một lời, hai người mắt to trừng mắt nhỏ.
Thiết Trụ hé miệng, ngập ngừng hỏi: “Tôi đi chơi nhé."
Trần Vân túm lấy cậu: “Không có sách cũng không sao, mẹ sẽ dạy con."
Giáo viên ngữ văn hôm nay đã dạy chính tả từ một đến mười, Trần Vân yêu cầu Thiết Trụ chép lại mỗi từ 50 lần.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thiết Trụ trợn tròn mắt, vẻ mặt không tin nổi: “Tại sao tôi phải chép lại mấy cái này?”
“Để tăng cường trí nhớ.”
Trần Vân giao nhiệm vụ xong thì ngồi đối diện dựa vào bàn viết lách.
Thiết Trụ buộc phải làm.
Phải viết một từ 50 lần, ngẩng đầu phát hiện mẹ kế làm gì ở đối diện, cậu ngẩng đầu liếc mắt nhìn, chỉ thấy chữ dày đặc trên giấy.
“Bà viết thư cho cha à?”
“Hả” Trần Vân không nghe rõ.
Thiết Trụ lại hỏi lần nữa: “Viết thư cho cha à?”
“Không phải.” Trần Vân ngẩng mặt nhéo cổ: “Mẹ đang viết truyện.”
“Truyện?”
“Đúng vậy, sau khi viết xong bản thảo thì nộp cho nhà xuất bản, nếu đạt thì sẽ nhận được phí viết bản thảo.”
Sau khi tốt nghiệp đại học Trần Vân vào làm biên tập cho một nhà xuất bản, có rất nhiều kinh nghiệm viết một câu truyện hay.
Trong thời đại ngày nay, một người phụ nữ nông thôn với học vấn trung học phổ thông, muốn tìm được công việc có thể kiếm tiền không phải là chuyện dễ. Trần Vân dự định đi theo con đường viết lách, chỉ cần chú ý không gặp một vài điểm quá giới hạn sẽ có thể kiếm được chút tiền tiêu vặt.
Như vậy đáng tin hơn là ở nhà và được nuôi bởi một người đàn ông lạ.
Nghe nói viết sách có thể kiếm tiền, Thiết Trụ lập tức có hứng thú: “Tôi cũng viết sách."
“Con?” Trần Vân buồn cười: “Một, hai, ba, bốn, năm viết đi viết lại à?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thiết Trụ nghe ra là đang cười nhạo cậu, liền tức giận, nhìn cô chằm chằm: “Tôi nhất định sẽ giỏi hơn bà."
“Được, con giỏi.” Trần Vân gọt bút chì: “Nhưng đó là chuyện của sau này, hiện tại nên làm bài tập thật tốt đi, chăm chỉ học tập mới có thể thực hiện được ước mơ."
Đứa nhỏ chộp lấy bút, dẩu môi tiếp tục làm bài tập, không bằng lòng: “Người khác đều không cần viết."
Trần Vân dỗ cậu: “Bởi vì người khác không có chí hướng lớn giống như con.”
***
Cuộc sống tiểu học của Thiết Trụ chính thức bắt đầu, trường học 8 giờ vào lớp, cậu dậy lúc 5-6 giờ, trước tiên chạy xuống chân núi nhặt những bó củi rồi về ăn sáng, rồi đến trường với chiếc cặp sách trống trên lưng.
Một tuần sau khi khai giảng, cuối cùng sách giáo khoa cũng đến tay.
Sách giáo khoa phải tính thêm tiền, 5 hào một quyển, nếu không muốn trả số tiền này hoặc có thể mua sách cũ của học sinh cuối cấp hoặc tìm người khác cùng dùng chung một quyển.
Thiết Trụ mua cả 2 quyển sách giáo khoa, sau khi mua xong Trần Vân chỉ còn thừa lại 1 đồng cuối cùng, may mắn thay lúc này tiền lương của Trần Vệ Hoa cũng đến, Trần Vân lấy chứng từ đến bưu điện để rút tiền, mới có thể không tiêu hết sạch số tiền ở trong nhà.
Thời gian trôi qua, lúa sắp chín, thư hồi âm của Trần Vệ Hoa cuối cùng cũng đến.
Ngày người đưa thư đến Trần Vân đang dạy Nhị Nữu nhận biết chữ.
Gần đây quan hệ giữa Trần Vân và những đứa trẻ càng ngày càng tốt, ngay cả Nhị Nữu cũng không sợ cô.
Cô bé vẫn còn hơi hướng nội, không thường nói chuyện, lúc nào cũng mím môi cười, khi cười sẽ có lúm đồng tiền nhỏ bên trái, trông rất ngọt ngào.
Trần Vân ngồi ở trên bàn sách, Nhị Nữu đứng ở giữa cô và bàn.
Trên sách cô viết 2 chữ, nói với Nhị Nữu đây là tên của cô.
Nhị Nữu mở to mắt, nhìn chăm chú 2 chữ đó một lúc, cố gắng ghi nhớ trong lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro