Xuyên Thành Mẹ Kế Niên Đại Văn
Chương 23
Bá Đản Tổng Tài
2024-09-23 21:58:59
Nhị Nữu nhìn hành động của cô, yên lặng đi theo sau lưng cô không nói lời nào.
“Mẹ lên núi một chuyến, buổi trưa sẽ quay về, Nhị Nữu, con có thể chăm sóc em trai chứ?”
Cô gái nhỏ gật đầu một cái, giương mắt nhìn cô.
Từ sau khi Thiết Đản kêu mẹ, cô bé cũng không còn nói chuyện nhiều, lúc ban đầu Trần Vân cho là cô bé có khúc mắc với cô, sau mới phát hiện có khả năng là cô bé cảm thấy có lỗi với cô.
Bởi vì trong lòng áy náy, cho nên không dám đến gần.
“Được rồi, cô gái nhỏ, không nói tạm biệt với mẹ sao?”
Nhị Nữu cắn cắn môi, nhỏ giọng nói: “Tạm biệt…”
“Ngoan, đợi mẹ quay lại sẽ làm đồ ăn ngon cho con.”
Cô ra khỏi sân nhỏ, để cho Nhị Nữu khóa trái cửa. Nhị Nữu nhìn cô gật gật đầu, không nhúc nhích, dõi mắt nhìn cô đi xa.
Qua khỏi đoạn đường, bóng Trần Vân biến mất ở khúc quẹo sau một căn nhà, Nhị Nữu thu hồi tầm mắt, đóng cánh cửa, tâm trạng cô đơn đi vào nhà.
Trong gian nhà chính, Thiết Đản giương tay muốn đi ra ngoài nhưng ngạch cửa quá cao cậu nhóc không đi qua được.
Đứa trẻ một tuổi nhìn chằm chằm ngạch cửa suy nghĩ một chút, hai tay ôm ngạch cửa gặm.
Một màn này vừa vặn bị Nhị Nữu nhìn thấy, cô bé hét lên vội chạy tới, dùng sức kéo em trai ra: “Thiết Đản, sao cái gì em cũng ăn vậy?!”
Thiết Đản không sợ chị, bị kéo dậy còn cười khúc khích, vừa mới gặm ngạch cửa, cằm cậu dính đầy nước miếng và bùn, đen tuyền một mảnh.
Cô gái nhỏ được Trần Vân dạy dỗ hơn một tháng đã biết sạch sẽ, nhìn thấy em trai như vậy có chút không tiếp thu được.
“Em thật là dơ!”
Thiết Đản cười ngây ngô, giương bàn tay nhỏ bé bẩn thỉu chờ chị ôm: “Chị.”
Nhị Nữu ghét bỏ lùi về sau một bước, từ phía sau ôm lấy em trai, giống như kéo bao bố kéo em trai trở về, ấn ngồi lên băng ghế, múc một gáo nước, rửa sạch sẽ tay và miệng của em trai.
Đối với việc này Thiết Đản cực kì không hợp tác, rửa tay thì bị cậu nhóc hắt nước lung tung, quần áo hai đứa trẻ còn có trên đất đều là nước.
Chuyện này chọc cho Nhị Nữu bực bội, cô bé tức giận chống nạnh, nhìn chằm chằm em trai.
Thiết Đản dường như cũng biết bản thân đã chọc giận chị, từ từ dừng lại, giơ hai tay lên, ngửa đầu nhìn chị.
“Chị!”
“….”
“Chị!”
“…”
“Chị chị!”
“Ai…”
Trước giờ Nhị Nữu tính tình mềm lòng, coi như là tức giận cũng sẽ không nói ra lời độc ác, bị em trai kêu hai tiếng thì lặng im.
Nhị Nữu đổ đi nước còn dư trong gáo, rửa sạch sẽ bầu nước, trở lại gian nhà chính ngồi đối diện với em trai, có chút buồn rầu hỏi: “Em làm sao ngốc như vậy?”
Nhìn sắc mặt chị, Thiết Đản cười rộ lên, để chị chơi cùng cậu.
Cậu nhóc sức lực lớn, Nhị Nữu thiếu chút nữa bị cậu kéo xuống, tay chân luống cuống đẩy cậu ra.
“Em thật là phiền!” Cô bé tức giận: “Phiền chết đi được!”
“Chơi!”
“Không chơi, em phiền quá!”
“Ô ô, chị.”
Thiết Đản tiếp tục lôi kéo quần áo Nhị Nữu, lại bị kéo ra.
Chị gái năm tuổi nhìn em trai hai tuổi, nhìn chằm chằm đến khi cậu nhóc ngồi im, mới nhăn cái mũi nhỏ hừ một tiếng.
“Qủy Thiết Đản đáng ghét!”
Em trai kêu theo: “Thiết Đản!”
“Em không nghe lời, một chút cũng không đáng yêu.” Chị gái nói với em trai, nói xong ngồi lại ghế, tay chống cằm, buồn bã thở dài: “Nếu như chị không gọi mẹ, có phải cũng không đáng yêu hay không?”
“Đáng yêu!” Em trai nhe hai hàm răng nhỏ bé, khóe miệng chảy nước miếng: “Thiết Đản!”
“Không phải là em!”
***
Hôm nay Trần Vân lên núi để hái trái hạnh.
Lần trước cô lên núi hái nấm đã nhìn thấy một bụi cây hạnh, trên cây mọc đầy trái, ngẫm một chút lúc này chắc đã chín.
Cây hạnh mọc trên một khu vực bằng phẳng, nhánh cây rất to, cành lá xum xuê, giữa những phiến lá xanh treo lủng lẳng mấy trái cây màu vàng.
Hôm nay Trần Vân đặc biệt mặc quần dài và áo tay dài, trước khi ra cửa đã buộc chặt ống quần và tay áo, đi đến dưới gốc cây hạnh ném cái gùi sang một bên, cô ôm thân cây leo lên trên.
Là một nữ sinh đại học thể chất đạt tiêu chuẩn thì không thể yếu đuối, Trần Vân tới nơi này hơn một tháng, không chỉ không cần ai dạy cũng học được kỹ năng leo cây, còn có năng lực leo xuống.
Đối với nữ sinh từ nhỏ đến lớn không trèo cây như cô, làm như thế nào để chân không bị trượt xuống là một chuyện rất khó khăn. Trần Vân thử rất nhiều lần đều không thể leo đến cành cây gần nhất, nếu như không phải hôm nay mặc quần áo dài tay không chừng da trên đùi đều đã bị ma sát trầy da.
Thất bại là mẹ thành công, lời này tuyệt đối không phải nói dối.
Sau ba lần, dần dần Trần Vân đã tổng kết ra được một chút kinh nghiệm, trăm ngàn lần cay đắng, tốn sức cuối cùng đã leo lên được.
Cây hạnh rất nhiều quả, đứng trên nhánh cây nhấc tay là có thể hái được.
Hái được quả hạnh Trần Vân sung sướng tràn trề, tính toán thời gian không còn sớm đành leo xuống.
“Mẹ lên núi một chuyến, buổi trưa sẽ quay về, Nhị Nữu, con có thể chăm sóc em trai chứ?”
Cô gái nhỏ gật đầu một cái, giương mắt nhìn cô.
Từ sau khi Thiết Đản kêu mẹ, cô bé cũng không còn nói chuyện nhiều, lúc ban đầu Trần Vân cho là cô bé có khúc mắc với cô, sau mới phát hiện có khả năng là cô bé cảm thấy có lỗi với cô.
Bởi vì trong lòng áy náy, cho nên không dám đến gần.
“Được rồi, cô gái nhỏ, không nói tạm biệt với mẹ sao?”
Nhị Nữu cắn cắn môi, nhỏ giọng nói: “Tạm biệt…”
“Ngoan, đợi mẹ quay lại sẽ làm đồ ăn ngon cho con.”
Cô ra khỏi sân nhỏ, để cho Nhị Nữu khóa trái cửa. Nhị Nữu nhìn cô gật gật đầu, không nhúc nhích, dõi mắt nhìn cô đi xa.
Qua khỏi đoạn đường, bóng Trần Vân biến mất ở khúc quẹo sau một căn nhà, Nhị Nữu thu hồi tầm mắt, đóng cánh cửa, tâm trạng cô đơn đi vào nhà.
Trong gian nhà chính, Thiết Đản giương tay muốn đi ra ngoài nhưng ngạch cửa quá cao cậu nhóc không đi qua được.
Đứa trẻ một tuổi nhìn chằm chằm ngạch cửa suy nghĩ một chút, hai tay ôm ngạch cửa gặm.
Một màn này vừa vặn bị Nhị Nữu nhìn thấy, cô bé hét lên vội chạy tới, dùng sức kéo em trai ra: “Thiết Đản, sao cái gì em cũng ăn vậy?!”
Thiết Đản không sợ chị, bị kéo dậy còn cười khúc khích, vừa mới gặm ngạch cửa, cằm cậu dính đầy nước miếng và bùn, đen tuyền một mảnh.
Cô gái nhỏ được Trần Vân dạy dỗ hơn một tháng đã biết sạch sẽ, nhìn thấy em trai như vậy có chút không tiếp thu được.
“Em thật là dơ!”
Thiết Đản cười ngây ngô, giương bàn tay nhỏ bé bẩn thỉu chờ chị ôm: “Chị.”
Nhị Nữu ghét bỏ lùi về sau một bước, từ phía sau ôm lấy em trai, giống như kéo bao bố kéo em trai trở về, ấn ngồi lên băng ghế, múc một gáo nước, rửa sạch sẽ tay và miệng của em trai.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đối với việc này Thiết Đản cực kì không hợp tác, rửa tay thì bị cậu nhóc hắt nước lung tung, quần áo hai đứa trẻ còn có trên đất đều là nước.
Chuyện này chọc cho Nhị Nữu bực bội, cô bé tức giận chống nạnh, nhìn chằm chằm em trai.
Thiết Đản dường như cũng biết bản thân đã chọc giận chị, từ từ dừng lại, giơ hai tay lên, ngửa đầu nhìn chị.
“Chị!”
“….”
“Chị!”
“…”
“Chị chị!”
“Ai…”
Trước giờ Nhị Nữu tính tình mềm lòng, coi như là tức giận cũng sẽ không nói ra lời độc ác, bị em trai kêu hai tiếng thì lặng im.
Nhị Nữu đổ đi nước còn dư trong gáo, rửa sạch sẽ bầu nước, trở lại gian nhà chính ngồi đối diện với em trai, có chút buồn rầu hỏi: “Em làm sao ngốc như vậy?”
Nhìn sắc mặt chị, Thiết Đản cười rộ lên, để chị chơi cùng cậu.
Cậu nhóc sức lực lớn, Nhị Nữu thiếu chút nữa bị cậu kéo xuống, tay chân luống cuống đẩy cậu ra.
“Em thật là phiền!” Cô bé tức giận: “Phiền chết đi được!”
“Chơi!”
“Không chơi, em phiền quá!”
“Ô ô, chị.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thiết Đản tiếp tục lôi kéo quần áo Nhị Nữu, lại bị kéo ra.
Chị gái năm tuổi nhìn em trai hai tuổi, nhìn chằm chằm đến khi cậu nhóc ngồi im, mới nhăn cái mũi nhỏ hừ một tiếng.
“Qủy Thiết Đản đáng ghét!”
Em trai kêu theo: “Thiết Đản!”
“Em không nghe lời, một chút cũng không đáng yêu.” Chị gái nói với em trai, nói xong ngồi lại ghế, tay chống cằm, buồn bã thở dài: “Nếu như chị không gọi mẹ, có phải cũng không đáng yêu hay không?”
“Đáng yêu!” Em trai nhe hai hàm răng nhỏ bé, khóe miệng chảy nước miếng: “Thiết Đản!”
“Không phải là em!”
***
Hôm nay Trần Vân lên núi để hái trái hạnh.
Lần trước cô lên núi hái nấm đã nhìn thấy một bụi cây hạnh, trên cây mọc đầy trái, ngẫm một chút lúc này chắc đã chín.
Cây hạnh mọc trên một khu vực bằng phẳng, nhánh cây rất to, cành lá xum xuê, giữa những phiến lá xanh treo lủng lẳng mấy trái cây màu vàng.
Hôm nay Trần Vân đặc biệt mặc quần dài và áo tay dài, trước khi ra cửa đã buộc chặt ống quần và tay áo, đi đến dưới gốc cây hạnh ném cái gùi sang một bên, cô ôm thân cây leo lên trên.
Là một nữ sinh đại học thể chất đạt tiêu chuẩn thì không thể yếu đuối, Trần Vân tới nơi này hơn một tháng, không chỉ không cần ai dạy cũng học được kỹ năng leo cây, còn có năng lực leo xuống.
Đối với nữ sinh từ nhỏ đến lớn không trèo cây như cô, làm như thế nào để chân không bị trượt xuống là một chuyện rất khó khăn. Trần Vân thử rất nhiều lần đều không thể leo đến cành cây gần nhất, nếu như không phải hôm nay mặc quần áo dài tay không chừng da trên đùi đều đã bị ma sát trầy da.
Thất bại là mẹ thành công, lời này tuyệt đối không phải nói dối.
Sau ba lần, dần dần Trần Vân đã tổng kết ra được một chút kinh nghiệm, trăm ngàn lần cay đắng, tốn sức cuối cùng đã leo lên được.
Cây hạnh rất nhiều quả, đứng trên nhánh cây nhấc tay là có thể hái được.
Hái được quả hạnh Trần Vân sung sướng tràn trề, tính toán thời gian không còn sớm đành leo xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro