Xuyên Thành Mẹ Kế Niên Đại Văn

Chương 33

Bá Đản Tổng Tài

2024-09-23 21:58:59

Trần Vân đưa ra quyết định: “Được rồi, vậy là thịt lợn kho tàu.”

Thịt lợn kho tàu của tiệm cơm Quốc Doanh một miếng hai xu, không cần phiếu.

Trần Vân gọi một bát thịt heo kho tàu cùng một bát canh nấm và ba bát cơm, tổng cộng là một đồng năm hào, lúc trả tiền, trái tim cô đã chảy máu.

Có rất nhiều thịt lợn kho, Trần Vân gắp một miếng đưa cho Dương Tuyết Mai: “Chị Dương, chị ăn đi.”

Dương Tuyết Mai từ chối không được, không lâu sau cô ấy đi ra ngoài một lát, trở về đưa cho Trần Vân mấy cái bánh nướng bọc trong giấy dầu: “Bánh nướng ở Huệ Châu làm rất ngon, hương vị rất tuyệt, mang về cho mấy đứa nhỏ nếm thử.”

Bánh này là bánh nướng dùng nhiều dầu nên chắc cũng không rẻ. Trần Vân không muốn lợi dụng người khác, nên cứ gắp thịt cho cô ấy ăn.

Sau bữa ăn, miệng mọi người đầy dầu mỡ, bọn họ rất hài lòng. Lúc này, Dương Tuyết Mai lại đi đến cửa sổ mua hai cái bánh bao thịt và nói sẽ mang về để làm bữa trưa cho Tôn Hồng Lâm.

Lần này, Tôn Hồng Lâm đến là để học tập, có một kĩ thuật viên rất giỏi đến từ trạm máy móc nông nghiệp của huyện. Họ đi theo để học cách sửa chữa và bảo dưỡng máy móc, để phòng trường hợp máy móc bị hư hỏng ảnh hưởng đến việc gieo cấy vụ thu.

Việc đào tạo những người vận hành máy móc nông nghiệp sẽ không kết thúc trong thời gian này. Sau khi đưa bánh bao xong, Dương Tuyết Mai và Trần Vân, bọn họ lại đi Cung văn hóa.

Thiết Trụ và Nhị Nữu ban đầu cảm thấy hứng thú với bóng bàn ở Cung văn hóa, nhưng sau đó lại dần dần bị cuốn hút bởi sự đa dạng của các loại sách.

Hai người bọn chúng không biết chữ nên khi tìm thấy cuốn sách mình cảm thấy hứng thú, chúng sẽ nhờ Trần Vân đọc giúp.

Cuối cùng hai anh em đều nhất trí chọn Tây Du Ký.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trần Vân trước đã từng đọc qua Tây Du Ký vài lần, đọc đến đoạn đại thánh đại náo thiên cung, trốn thoát khỏi lò bát quái của thái thượng lão quân, và bị Phật Tổ ghim chặt dưới chân núi Ngũ Hành, Nhị Nữu tức giận: “Phật Tổ thật đáng ghét.”

Thiết Trụ cũng đồng tình: “Đại Thánh khẳng định có thể thoát ra, đánh ngã Phật Tổ.”

Bọn nhỏ nói xong nhìn về phía Trần Vân, chờ mong nói: “Có đúng không ạ?”

Trần Vân cười nhưng không nói, đặt sách xuống, đứng dậy duỗi lưng: “Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta phải đi thôi, buổi huấn luyện của chú Hồng Lâm chắc là kết thúc rồi.”

Hai đứa trẻ, bao gồm cả Dương Tuyết Mai đều đang đắm chìm trong nội dung vở kịch Tây Du Ký, không thể tự kiềm chế bản thân muốn biết tiếp theo câu chuyện sẽ diễn ra như thế nào.

“Tiểu Trần, em nói đi, chị nóng lòng muốn chết.”

Trần Vân không nói, xoay người đi đến hiệu sách mua một cuốn “Tây Du Ký”, đưa cho Thiết Trụ: “Anh cả học thêm chữ nổi, học xong rồi kể phần kế tiếp cho em gái và thím Tuyết Mai nghe.”

Dương Tuyết Mai không nói nên lời: “Tiểu Trần, em cái này là làm khó người sao?”

“Đâu có, em đây là muốn tốt cho con.” Trần Vân nói năng hùng hồn đầy lí lẽ, quay đầu hỏi: “Thiết Trụ, con cảm thấy mình làm được không?”

Lòng tự trọng của Thiết Trụ cao như vậy, tất nhiên không thể nói không được, bất chấp khó khăn gật đầu.

“Tôi học chữ rất nhanh.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trần Vân cười nhìn cậu một cái: “Vậy mẹ sẽ chờ con kể tiếp câu chuyện.”

Đứa nhỏ ngẩng cao đầu hơn.

Thời gian bọn họ quay lại vừa vặn Tôn Hồng Lâm từ trạm máy móc nông nghiệp đi ra, dầu máy trên tay còn chưa kịp rửa.

Lúc từ huyện thành trở về, người trên máy kéo ít đi rất nhiều, rất nhiều người đã tự đi về trước rồi.

Máy kéo dường như không có giảm xóc, lúc này mặt đường cũng không bằng phẳng như đời sau, đường xóc khiến cho người ta như muốn rơi ra.

Tôn Hồng Lâm đến đại đội trả máy kéo, đưa mọi người thả xuống cổng thôn.

Mấy người Trần Vân chậm rãi đi bộ trở về, trên đường nhìn thấy ba người phụ nữ đang đi tới.

Ba người gồm hai người lớn, một người trẻ, đều có gương mặt lạ hoắc.

Cô gái trẻ mặc một chiếc áo sơ mi hoa ở nhà được dệt thủ công, với hai bím tóc dài, mái tóc vừa dày vừa đen, buông thõng xuống đến mông.

Trần Vân thích mái tóc của cô ấy không khỏi nhìn thêm lần nữa, bị Dương Tuyết Mai lén kéo lại.

“Làm sao vậy?”

Dương Tuyết Mai nháy mắt với cô, chờ đoàn người kia đi xa, cô ấy mở miệng nói: “Đó là con dâu út của Đinh Hồng Hà, em tránh xa một chút, nếu không bà già kia sẽ nói những lời khó nghe.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Thành Mẹ Kế Niên Đại Văn

Số ký tự: 0