Xuyên Thành Mẹ Kế Niên Đại Văn
Chương 43
Bá Đản Tổng Tài
2024-09-23 21:58:59
Xế chiều, nông dân về nhà phát hiện Trịnh Chí Cường té xỉu bên hố ủ phân.
Trong hố ủ phân chứa đầy phân, mùi vị khó mà diễn tả, người phát hiện thấy Trịnh Chí Cường bẩn thỉu nên họ không chịu kéo anh ta ra mà đến nhà chú hai Trịnh gọi người.
Bà Đinh vội vàng chạy đến, vừa nhìn thấy con trai út thì bắt đầu khóc lóc.
Dáng vẻ của Trịnh Chí Cường thật sự rất thảm, mặt mũi y như đầu heo, đôi mắt vắt vào giữa, tay chân xiêu vẹo, không biết là trật khớp hay đã gãy rồi nữa.
“Cường của mẹ ơi!” Bà Đinh cũng không chê bẩn, chạy đến bên hố ủ phân ôm con trai mình, gào đến mức cả thôn cũng có thể nghe thấy: “Tên chết tiệt nào đánh con trai của mẹ thành thế này?”
Trịnh Chí Cường vẫn còn ngất xỉu, tất nhiên không thể trả lời, thật ra dù anh ta có tỉnh đi chăng nữa thì cũng không trả lời được, người đánh anh ta từ đầu đến cuối không lộ diện.
Bà Đinh ôm con trai khóc đến sắp ngất đi, ai đến khuyên bà ta cũng mắng cho, cuối cùng vẫn là bí thư thôn ra mặt: “Chí Cường bị thương không nhẹ, các người nhanh đưa anh ta đến bệnh viện khám đi, để Hồng Lâm lái xe đưa đi.”
Máy kéo ở bộ phận lữ đoàn, bình thường lúc dùng vẫn phải viết đơn.
Tôn Hồng Lâm cầm đơn phê duyệt do bí thư thôn viết chạy đến bộ phận lữ đoàn, lái máy kéo qua.
Nghe thấy tiếng của máy kéo, cuối cùng bà Đinh cũng buông tay, để Trịnh Đại Cường ôm em trai ra.
“Mày nhẹ tay chút, mày không bị thương thì không thấy đau hay gì?!”
Trịnh Đại Cường bị mẹ ruột mắng quen rồi, trên gương mặt thật thà chất phác không có biểu cảm bất mãn nào, liên tục đáp lại, động tác cũng cẩn thận hơn.
Trịnh Viện Triều nhìn màn này nở nụ cười mỉa mai, đúng lúc bị cha cậu ấy trông thấy.
Trịnh Đại Cường để em trai lên máy kéo, trở tay cho đứa con trai một bạt tay: “Cười mẹ mày, thứ không bằng lợn chó, chú của mày thành thế này mà mày còn có thể cười được à!”
Trịnh Viện Triều bị đánh một cái bạt tay đến ù tai, bà Đinh bên cạnh còn khen đánh hay lắm.
“Mấy người nhà mày đều bị Vương Chiêu Đệ xui xẻo kia nuôi hư hỏng hết rồi! Cần phải quản đàng hoàng!”
Lúc bà Đinh lo lắng con trai út còn không quên dạy con trai lớn, khiêu khích Trịnh Đại Cường lại muốn đến đánh người.
“Được rồi được rồi, còn có người đang ngất xỉu kia kìa, chuyện khác tạm thời cho qua đi.” Bí thư thôn kéo Trịnh Đại Cường: “Muốn dạy con thì về nhà mà dạy, trước tiên đưa em trai anh đến bệnh viện đã.”
Trịnh Đại Cường cảm thấy bí thư nói có lý, tạm thời bỏ qua cho con trai leo lên máy kéo, nghiêng đầu nhìn cha mẹ ở một bên: “Cha, mẹ, tụi con đi đây.”
Chú hai Trịnh hút thuốc phì phèo, từ khi bắt đầu đến giờ không nói gì.
Ông ta là một người đàn ông thật thà nhu nhược, tuyệt nhiên không quan tâm chuyện trong nhà, sống chết của con cái dường như chẳng liên quan đến ông ta, Trịnh Chí Cường bị thương đến vậy cũng không thấy ông ta nói một câu.
Nghe thấy câu hỏi của con trai cả, chú hai Trịnh không trả lời, hút một hơi thuốc lá tẩu ngó sang bà Đinh.
Bà Đinh ở một bên chỉ trời mắng đất, ước gì có thể mắng tên đánh con trai mình chết mới thôi, mắng xong túm lấy vai của bí thư thôn bảo ông ấy chắc chắn phải tìm cho ra tên đánh con trai bà ta, cho tụi nó vào tù!
“Được rồi, các người mau đi đi!” Bí thư thôn thật sự cạn lời với gia đình này, sao không có một người biết phân nặng nhẹ vậy? Người cũng đã vậy rồi, còn lề mề làm chi.
Mấy người nhà chú hai Trịnh đều lên máy kéo hết, Trịnh Đại Cường còn muốn kêu con trai đi, Trịnh Viện Triều không để ý đến anh ta, xoay người bỏ đi.
Máy kéo rời đi trong tiếng tùng tùng, chạy xe rồi vẫn có thể nghe tiếng thấy mắng mỏ của bà Đinh.
Người đi rồi, không còn náo nhiệt để xem, đám người vây xung quanh dần dần tản đi, ai về nhà nấy, Trần Vân nắm tay đứa nhỏ, khóe môi hơi giương lên, cúi đầu nói: “Chúng ta cũng về thôi.”
Tôn Hồng Lâm đưa người đến bệnh viện, sáng hôm sau mới về.
Cùng về với anh ấy còn có bà Đinh.
Bà Đinh về lấy tiền, Trịnh Chí Cường bị thương nặng, xương cốt trên người gãy hết mấy cái, bác sĩ nói phải làm phẫu thuật gì đó, ít nhất mấy trăm tệ!
Không phải bà Đinh không có mấy trăm tệ, không nói chuyện khác, chỉ tiền sính lễ của hai đứa con gái cộng lại đã hơn một trăm tệ rồi, bà ta không dùng một xu, để dành hết.
Nhưng tiền có nhiều hơn nữa cũng không phải tiêu thế này!
Con trai hôn mê cả đêm, sáng sớm mới tỉnh, tỉnh lại chỉ biết kêu đau, cả ai đánh anh ta cũng nói không được.
Bà Đinh vừa thương vừa tức, lúc lấy tiền như cắt tim. Nghĩ con trai út xảy ra chuyện con trai cả làm anh cũng cần phải quan tâm, nên xông đến nhà Trịnh Đại Cường, bảo Vương Chiêu Đệ lấy tiền ra khám bệnh cho chú út.
Trong hố ủ phân chứa đầy phân, mùi vị khó mà diễn tả, người phát hiện thấy Trịnh Chí Cường bẩn thỉu nên họ không chịu kéo anh ta ra mà đến nhà chú hai Trịnh gọi người.
Bà Đinh vội vàng chạy đến, vừa nhìn thấy con trai út thì bắt đầu khóc lóc.
Dáng vẻ của Trịnh Chí Cường thật sự rất thảm, mặt mũi y như đầu heo, đôi mắt vắt vào giữa, tay chân xiêu vẹo, không biết là trật khớp hay đã gãy rồi nữa.
“Cường của mẹ ơi!” Bà Đinh cũng không chê bẩn, chạy đến bên hố ủ phân ôm con trai mình, gào đến mức cả thôn cũng có thể nghe thấy: “Tên chết tiệt nào đánh con trai của mẹ thành thế này?”
Trịnh Chí Cường vẫn còn ngất xỉu, tất nhiên không thể trả lời, thật ra dù anh ta có tỉnh đi chăng nữa thì cũng không trả lời được, người đánh anh ta từ đầu đến cuối không lộ diện.
Bà Đinh ôm con trai khóc đến sắp ngất đi, ai đến khuyên bà ta cũng mắng cho, cuối cùng vẫn là bí thư thôn ra mặt: “Chí Cường bị thương không nhẹ, các người nhanh đưa anh ta đến bệnh viện khám đi, để Hồng Lâm lái xe đưa đi.”
Máy kéo ở bộ phận lữ đoàn, bình thường lúc dùng vẫn phải viết đơn.
Tôn Hồng Lâm cầm đơn phê duyệt do bí thư thôn viết chạy đến bộ phận lữ đoàn, lái máy kéo qua.
Nghe thấy tiếng của máy kéo, cuối cùng bà Đinh cũng buông tay, để Trịnh Đại Cường ôm em trai ra.
“Mày nhẹ tay chút, mày không bị thương thì không thấy đau hay gì?!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trịnh Đại Cường bị mẹ ruột mắng quen rồi, trên gương mặt thật thà chất phác không có biểu cảm bất mãn nào, liên tục đáp lại, động tác cũng cẩn thận hơn.
Trịnh Viện Triều nhìn màn này nở nụ cười mỉa mai, đúng lúc bị cha cậu ấy trông thấy.
Trịnh Đại Cường để em trai lên máy kéo, trở tay cho đứa con trai một bạt tay: “Cười mẹ mày, thứ không bằng lợn chó, chú của mày thành thế này mà mày còn có thể cười được à!”
Trịnh Viện Triều bị đánh một cái bạt tay đến ù tai, bà Đinh bên cạnh còn khen đánh hay lắm.
“Mấy người nhà mày đều bị Vương Chiêu Đệ xui xẻo kia nuôi hư hỏng hết rồi! Cần phải quản đàng hoàng!”
Lúc bà Đinh lo lắng con trai út còn không quên dạy con trai lớn, khiêu khích Trịnh Đại Cường lại muốn đến đánh người.
“Được rồi được rồi, còn có người đang ngất xỉu kia kìa, chuyện khác tạm thời cho qua đi.” Bí thư thôn kéo Trịnh Đại Cường: “Muốn dạy con thì về nhà mà dạy, trước tiên đưa em trai anh đến bệnh viện đã.”
Trịnh Đại Cường cảm thấy bí thư nói có lý, tạm thời bỏ qua cho con trai leo lên máy kéo, nghiêng đầu nhìn cha mẹ ở một bên: “Cha, mẹ, tụi con đi đây.”
Chú hai Trịnh hút thuốc phì phèo, từ khi bắt đầu đến giờ không nói gì.
Ông ta là một người đàn ông thật thà nhu nhược, tuyệt nhiên không quan tâm chuyện trong nhà, sống chết của con cái dường như chẳng liên quan đến ông ta, Trịnh Chí Cường bị thương đến vậy cũng không thấy ông ta nói một câu.
Nghe thấy câu hỏi của con trai cả, chú hai Trịnh không trả lời, hút một hơi thuốc lá tẩu ngó sang bà Đinh.
Bà Đinh ở một bên chỉ trời mắng đất, ước gì có thể mắng tên đánh con trai mình chết mới thôi, mắng xong túm lấy vai của bí thư thôn bảo ông ấy chắc chắn phải tìm cho ra tên đánh con trai bà ta, cho tụi nó vào tù!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Được rồi, các người mau đi đi!” Bí thư thôn thật sự cạn lời với gia đình này, sao không có một người biết phân nặng nhẹ vậy? Người cũng đã vậy rồi, còn lề mề làm chi.
Mấy người nhà chú hai Trịnh đều lên máy kéo hết, Trịnh Đại Cường còn muốn kêu con trai đi, Trịnh Viện Triều không để ý đến anh ta, xoay người bỏ đi.
Máy kéo rời đi trong tiếng tùng tùng, chạy xe rồi vẫn có thể nghe tiếng thấy mắng mỏ của bà Đinh.
Người đi rồi, không còn náo nhiệt để xem, đám người vây xung quanh dần dần tản đi, ai về nhà nấy, Trần Vân nắm tay đứa nhỏ, khóe môi hơi giương lên, cúi đầu nói: “Chúng ta cũng về thôi.”
Tôn Hồng Lâm đưa người đến bệnh viện, sáng hôm sau mới về.
Cùng về với anh ấy còn có bà Đinh.
Bà Đinh về lấy tiền, Trịnh Chí Cường bị thương nặng, xương cốt trên người gãy hết mấy cái, bác sĩ nói phải làm phẫu thuật gì đó, ít nhất mấy trăm tệ!
Không phải bà Đinh không có mấy trăm tệ, không nói chuyện khác, chỉ tiền sính lễ của hai đứa con gái cộng lại đã hơn một trăm tệ rồi, bà ta không dùng một xu, để dành hết.
Nhưng tiền có nhiều hơn nữa cũng không phải tiêu thế này!
Con trai hôn mê cả đêm, sáng sớm mới tỉnh, tỉnh lại chỉ biết kêu đau, cả ai đánh anh ta cũng nói không được.
Bà Đinh vừa thương vừa tức, lúc lấy tiền như cắt tim. Nghĩ con trai út xảy ra chuyện con trai cả làm anh cũng cần phải quan tâm, nên xông đến nhà Trịnh Đại Cường, bảo Vương Chiêu Đệ lấy tiền ra khám bệnh cho chú út.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro