Xuyên Thành Mẹ Kế Niên Đại Văn
Chương 47
Bá Đản Tổng Tài
2024-09-23 21:58:59
Tiền nhuận bút đã biến đổi vài lần sau khi lập nước, từ lúc đầu nhà xuất bản tự ra quyết định số tiền nhuận bút, đến sau này tiền nhuận bút cơ bản cộng với tiền nhuận bút cố định theo số ngạch bản in, rồi lại đến hủy bỏ tiền nhuận bút cơ bản theo số bản in, chỉ thanh toán tiền nhuận bút một lần, tiền nhuận bút cũng từ đỉnh cao mỗi một ngàn từ được 6 đến 18 tệ, trở thành mỗi một ngàn từ được 2 đến 8 tệ ngày nay.
Một quyển sách của Trần Vân gần khoảng năm mươi ngàn chữ, cô không nổi tiếng, chắc chỉ có thể tiền nhuận bút lấy thấp nhất.
Cũng là nói nếu như xuất bản, tiền nhuận bút một lần của cô chắc có thể lấy được một trăm tệ.
Kiếm tiền thật không dễ.
Ôm suy nghĩ này, Trần Vân dùng một tuần viết xong tiểu thuyết ngắn.
Cô đóng bản thảo viết xong thành vở, gửi bưu điện.
Hôm Trần Vân đi gửi bản thảo, Trịnh Vệ Hoa cũng nhận được hàng gửi đến từ quê hương xa xôi.
Gói hàng lần này là tự anh đến trạm gác lấy, vẫn là một bao lớn.
Những người trong ký túc xá hỏi: “Này lại là nhà gửi đến à?”
Trịnh Vệ Hoa gật đầu.
“Ghê nha lão Trịnh, giờ thì tháng nào cũng có thể nhận thư rồi.” Ba người kia dồn qua động tay động chân: “Để tôi xem thử em dâu gửi đồ tốt gì.”
Kỷ Học Văn cướp gói hàng, mở ra nhìn, dô một tiếng.
“Là gì vậy?” Hai người còn lại thò cổ ra.
“Bánh hạnh nhân!” Lý Học Văn lấy ra, bóc một cách bánh hạnh nhân cho vào miệng, nhai hai cái mắt sáng rực lên: “Vị không tồi, còn giòn rụm.”
“Tôi cũng ăn thử.” Hai người kia cũng muốn đi lấy, tay vừa chạm vào, cái túi bị Trịnh Vệ Hoa lấy đi.
Vệ Gia Khang ồn ào: “Không phải chứ lão Trịnh, nhỏ mọn vậy hả?”
Trịnh Vệ Hoa nắm chặt miệng túi, từ trong tay Kỷ Vệ Hoa móc ra một cái bánh hạnh nhân, nhướng mày với hai người kia: “Anh ta có.”
Kỷ Học Văn hét lớn: “Tôi chỉ có mấy cái, cậu có cả một túi to đùng, chia chút cho chúng tôi thì làm sao? Còn không phải là đồng chí à?”
Trịnh Vệ Hoa không đáp, nắm chặt túi không buông, hai người kia muốn đến cướp, bị anh linh hoạt tránh được.
Dáng người của Vệ Gia Khang thấp, Trịnh Vệ Hoa giơ cao cái túi anh ấy với không tới, tức đến nghiến răng: “Lão Trịnh cậu thế này sao mọi người còn làm anh em được nữa? Sau này nhà tôi gửi đồ đến, cậu muốn, tôi cũng buột miệng túi như cậu, cậu nghĩ sao?”
Trịnh Vệ Hoa đổi qua tay còn lại cầm túi, ừm một tiếng nói: “Được.”
“Nè lão Trịnh cậu!” Vệ Gia Khang chỉ vào mũi anh nhấn một cái, nghiêng đầu nhìn Kim Vĩ Chí, nhưng phát hiện anh ta đang tách ngón tay của Kỷ Học Văn để cướp lấy bánh hạnh nhân.
Vệ Gia Khang nói: “Lão Kim anh không biết ngại hả, người có nhiều thế không đi cướp, cướp Kỷ Học Văn có chút xíu.”
Kỷ Học Văn cố sức phản kháng Kim Vĩ Chí, kìm nén đỏ mặt nổi gân cổ: “Đúng đấy, Trịnh Vệ Hoa nhiều thế kìa!”
Kim Vĩ Chí tách thẳng ngón cái của anh ta ra, từ khe hở móc ra một cái bánh hạnh nhân, điềm tĩnh nói: “Vệ Hoa bên kia có nhiều đi chăng nữa, tôi cướp không được cũng vô dụng, anh thì khác.”
Kỷ Học Văn lại bị anh ta tách ra một ngón tay nữa, này càng không thể bảo vệ được bánh hạnh nhân nữa rồi, cả Vệ Gia Khang cũng tham gia vào đội ngũ cướp bóc.
“A!!!” Kỷ Học Văn gào to, vẫn không thể trốn thoát sự cản trở của Kim Vĩ Chí: “Lão Trịnh, cậu nhẫn tâm nhìn cộng sự rơi vào cảnh ngộ thế này hả?”
Trịnh Vệ Hoa xoay lưng với anh ta, ừm một tiếng, vô cùng không có tình chiến hữu.
Anh ôm gói hàng vào lòng, lấy thư trong đó mở ra.
Thư lần này dày hơn lần trước, lấy ra hết xong chia thành ba phần: hai bức dày mỏng không giống nhau, và một món đồ dùng giấy gói lại.
Trịnh Vệ Hoa bóc bức thư dày hơn ra trước, trên giấy là nét chữ xinh đẹp quen thuộc tuyên bố rõ thân phận người gửi.
Trong thư nói về tình hình của mấy đứa nhỏ, nói trong nhà xảy ra một số chuyện, nói lúc người ta bận việc ngày mùa họ đã hái được rất nhiều quả mơ, Thiết Trụ sắp bưng luôn cây trong nhà chú sáu cậu rồi, họ nướng rất nhiều bánh hạnh nhân, cũng phơi rất nhiều mơ khô, chừa riêng cho anh một phần.
Trên thư còn nói quả mơ hơi độc, không thể ăn nhiều, bảo anh chút ý chút.
Trịnh Vệ Hoa đọc thư, phảng phất như có thể tưởng tượng tình hình trong nhà, chắc hẳn họ sống chung rất tốt.
Đọc tiếp phần sau, cô nói lần trước anh gửi về mấy bức ảnh con rất vui, nên họ cũng đi huyện thành chụp một tấm gửi đi, để anh nhìn dáng vẻ hiện tại của các con.
Trịnh Vệ Hoa khẽ rung động trong lòng, bỏ thư xuống, móc ra thứ được gói trong giấy trắng, cẩn thận mở ra.
Đây là ảnh đen trắng sáu tấc, trong ảnh con trai cả nghịch ngợm, con gái dịu ngoan, đứa út đáng yêu, cô gái chính giữa ngồi trên ghế, nhìn thẳng vào ống kính, ngũ quan sáng sủa, thân hình đẫy đà, trong ánh mắt chứa sự dịu dàng có thể chạm đến.
Bóng hình mơ hồ trong đầu đã có điểm rơi thực tế.
Đây chính là vợ của anh.
Một quyển sách của Trần Vân gần khoảng năm mươi ngàn chữ, cô không nổi tiếng, chắc chỉ có thể tiền nhuận bút lấy thấp nhất.
Cũng là nói nếu như xuất bản, tiền nhuận bút một lần của cô chắc có thể lấy được một trăm tệ.
Kiếm tiền thật không dễ.
Ôm suy nghĩ này, Trần Vân dùng một tuần viết xong tiểu thuyết ngắn.
Cô đóng bản thảo viết xong thành vở, gửi bưu điện.
Hôm Trần Vân đi gửi bản thảo, Trịnh Vệ Hoa cũng nhận được hàng gửi đến từ quê hương xa xôi.
Gói hàng lần này là tự anh đến trạm gác lấy, vẫn là một bao lớn.
Những người trong ký túc xá hỏi: “Này lại là nhà gửi đến à?”
Trịnh Vệ Hoa gật đầu.
“Ghê nha lão Trịnh, giờ thì tháng nào cũng có thể nhận thư rồi.” Ba người kia dồn qua động tay động chân: “Để tôi xem thử em dâu gửi đồ tốt gì.”
Kỷ Học Văn cướp gói hàng, mở ra nhìn, dô một tiếng.
“Là gì vậy?” Hai người còn lại thò cổ ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Bánh hạnh nhân!” Lý Học Văn lấy ra, bóc một cách bánh hạnh nhân cho vào miệng, nhai hai cái mắt sáng rực lên: “Vị không tồi, còn giòn rụm.”
“Tôi cũng ăn thử.” Hai người kia cũng muốn đi lấy, tay vừa chạm vào, cái túi bị Trịnh Vệ Hoa lấy đi.
Vệ Gia Khang ồn ào: “Không phải chứ lão Trịnh, nhỏ mọn vậy hả?”
Trịnh Vệ Hoa nắm chặt miệng túi, từ trong tay Kỷ Vệ Hoa móc ra một cái bánh hạnh nhân, nhướng mày với hai người kia: “Anh ta có.”
Kỷ Học Văn hét lớn: “Tôi chỉ có mấy cái, cậu có cả một túi to đùng, chia chút cho chúng tôi thì làm sao? Còn không phải là đồng chí à?”
Trịnh Vệ Hoa không đáp, nắm chặt túi không buông, hai người kia muốn đến cướp, bị anh linh hoạt tránh được.
Dáng người của Vệ Gia Khang thấp, Trịnh Vệ Hoa giơ cao cái túi anh ấy với không tới, tức đến nghiến răng: “Lão Trịnh cậu thế này sao mọi người còn làm anh em được nữa? Sau này nhà tôi gửi đồ đến, cậu muốn, tôi cũng buột miệng túi như cậu, cậu nghĩ sao?”
Trịnh Vệ Hoa đổi qua tay còn lại cầm túi, ừm một tiếng nói: “Được.”
“Nè lão Trịnh cậu!” Vệ Gia Khang chỉ vào mũi anh nhấn một cái, nghiêng đầu nhìn Kim Vĩ Chí, nhưng phát hiện anh ta đang tách ngón tay của Kỷ Học Văn để cướp lấy bánh hạnh nhân.
Vệ Gia Khang nói: “Lão Kim anh không biết ngại hả, người có nhiều thế không đi cướp, cướp Kỷ Học Văn có chút xíu.”
Kỷ Học Văn cố sức phản kháng Kim Vĩ Chí, kìm nén đỏ mặt nổi gân cổ: “Đúng đấy, Trịnh Vệ Hoa nhiều thế kìa!”
Kim Vĩ Chí tách thẳng ngón cái của anh ta ra, từ khe hở móc ra một cái bánh hạnh nhân, điềm tĩnh nói: “Vệ Hoa bên kia có nhiều đi chăng nữa, tôi cướp không được cũng vô dụng, anh thì khác.”
Kỷ Học Văn lại bị anh ta tách ra một ngón tay nữa, này càng không thể bảo vệ được bánh hạnh nhân nữa rồi, cả Vệ Gia Khang cũng tham gia vào đội ngũ cướp bóc.
“A!!!” Kỷ Học Văn gào to, vẫn không thể trốn thoát sự cản trở của Kim Vĩ Chí: “Lão Trịnh, cậu nhẫn tâm nhìn cộng sự rơi vào cảnh ngộ thế này hả?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trịnh Vệ Hoa xoay lưng với anh ta, ừm một tiếng, vô cùng không có tình chiến hữu.
Anh ôm gói hàng vào lòng, lấy thư trong đó mở ra.
Thư lần này dày hơn lần trước, lấy ra hết xong chia thành ba phần: hai bức dày mỏng không giống nhau, và một món đồ dùng giấy gói lại.
Trịnh Vệ Hoa bóc bức thư dày hơn ra trước, trên giấy là nét chữ xinh đẹp quen thuộc tuyên bố rõ thân phận người gửi.
Trong thư nói về tình hình của mấy đứa nhỏ, nói trong nhà xảy ra một số chuyện, nói lúc người ta bận việc ngày mùa họ đã hái được rất nhiều quả mơ, Thiết Trụ sắp bưng luôn cây trong nhà chú sáu cậu rồi, họ nướng rất nhiều bánh hạnh nhân, cũng phơi rất nhiều mơ khô, chừa riêng cho anh một phần.
Trên thư còn nói quả mơ hơi độc, không thể ăn nhiều, bảo anh chút ý chút.
Trịnh Vệ Hoa đọc thư, phảng phất như có thể tưởng tượng tình hình trong nhà, chắc hẳn họ sống chung rất tốt.
Đọc tiếp phần sau, cô nói lần trước anh gửi về mấy bức ảnh con rất vui, nên họ cũng đi huyện thành chụp một tấm gửi đi, để anh nhìn dáng vẻ hiện tại của các con.
Trịnh Vệ Hoa khẽ rung động trong lòng, bỏ thư xuống, móc ra thứ được gói trong giấy trắng, cẩn thận mở ra.
Đây là ảnh đen trắng sáu tấc, trong ảnh con trai cả nghịch ngợm, con gái dịu ngoan, đứa út đáng yêu, cô gái chính giữa ngồi trên ghế, nhìn thẳng vào ống kính, ngũ quan sáng sủa, thân hình đẫy đà, trong ánh mắt chứa sự dịu dàng có thể chạm đến.
Bóng hình mơ hồ trong đầu đã có điểm rơi thực tế.
Đây chính là vợ của anh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro