Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn
Chương 27
Tửu Yểu
2024-10-19 17:39:11
Trình An Quốc gật đầu:
"Những chuyện này cứ để bà lo, bà chu đáo, làm việc cũng ổn thỏa. Sau này trong nhà có Tiểu Uyển bầu bạn bà cũng không đến nỗi buồn chán."
Tống Vĩnh Phương sửng sốt, ánh mắt chạm đến ánh mắt ẩn ý của đối phương, trong lòng bà run lên, vội cười nói:
"Ừ, vậy tôi ra ngoài trước, đi xem dì Lý dọn dẹp thế nào rồi."
Trình An Quốc đợi vợ rời đi, khẽ thở dài. Một lúc sau mới rút lá thư ra, đọc từng chữ từng câu, hốc mắt cũng dần ươn ướt.
Lúc lâu sau ông mới đặt lá thư xuống, từ dưới mặt bàn kính lấy ra một tấm ảnh đen trắng đã ố vàng.
Góc dưới bên phải của bức ảnh có dòng chữ:
Quân đoàn 26, Sư đoàn 71, Trung đoàn 271, Đại đội 4.
Trong ảnh là mười tám người lính trẻ cười tươi đối mặt với ống kính, lúc đó họ đang chuẩn bị lên chuyến tàu đến biên giới, tiến đến một chiến trường mà họ biết rõ là có đi không có về nhưng vẫn không hề chùn bước.
"Lão Mạnh, ông yên tâm, tôi sẽ chăm sóc tốt cho Tiểu Uyển, để chú chim non này sau này có thể tự do bay lượn."
…
Trong căn phòng kín, hơi nước bốc lên nghi ngút.
Nước nóng bao bọc lấy Mạnh Thư Uyển, xua tan hơi lạnh, khiến cô cảm thấy toàn thân thoải mái.
Lúc này, trái tim căng thẳng của cô mới hạ xuống.
Cô bắt đầu xem lại lời nói và hành động của mình vừa rồi, cẩn thận nhớ lại xem mình có làm gì không tốt không.
Nhưng nhớ lại thì mọi thứ dường như vẫn ổn, ít nhất là từ thái độ của Tống Vĩnh Phương đối với cô có thể thấy, lần này cô đã không chạm đến điểm mấu chốt của Tống Vĩnh Phương.
Chỉ cần ngay từ đầu không khiến Tống Vĩnh Phương ghét mình thì sau này Tống Vĩnh Phương sẽ không gây khó dễ. Khi cô làm việc, mọi chuyện sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.
Còn Trình An Quốc ư?
Cô không quá lo lắng về những chuyện khác, chỉ lo ông lại sắp xếp lung tung.
Nhưng chuyện này không thể thay đổi trong một sớm một chiều.
Cô cũng chỉ sau này mới hiểu ra, tại sao Trình An Quốc lại chọn dựng lên một cái gọi là hôn ước.
Chẳng qua là thấy cô không nơi nương tựa lại không có một kỹ năng gì, lo lắng cô rời khỏi nhà họ Trình thì không có gì bảo đảm cuộc sống nên mới nghĩ đến chuyện để Trình Cảnh Lâm cưới cô, hoàn toàn đưa cô vào dưới cánh của nhà họ Trình.
Có thể nói, Trình An Quốc đối với cô hoàn toàn là đứng trên góc độ của người lớn tuổi, suy nghĩ sâu xa.
Nhưng ông lại bỏ qua việc ép buộc ghép đôi sau này sẽ tạo ra một đôi oan gia.
Tiếp theo, cô chỉ cần thể hiện thái độ chuyên tâm học tập, đợi đến khi điều tra rõ ràng chuyện học bạ, cô thuận lợi vào đại học thì Trình An Quốc chắc chắn sẽ không còn nghĩ đến chuyện dùng hôn nhân để bảo đảm cuộc sống cho cô nữa.
Còn chuyện học bạ bị thay thế.
Cô không định cho họ biết ngay bây giờ.
Kẻ trộm đã cướp đi cuộc đời của cô, cô phải tự tay bắt lại!
Đúng lúc này, bên ngoài cửa truyền đến giọng nói của Tiểu Mai, cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
"Cô Mạnh, tôi vào được không? Phu nhân bảo tôi tìm cho cô vài bộ quần áo, tôi mang vào cho cô."
"Được, cô vào đi."
"Những chuyện này cứ để bà lo, bà chu đáo, làm việc cũng ổn thỏa. Sau này trong nhà có Tiểu Uyển bầu bạn bà cũng không đến nỗi buồn chán."
Tống Vĩnh Phương sửng sốt, ánh mắt chạm đến ánh mắt ẩn ý của đối phương, trong lòng bà run lên, vội cười nói:
"Ừ, vậy tôi ra ngoài trước, đi xem dì Lý dọn dẹp thế nào rồi."
Trình An Quốc đợi vợ rời đi, khẽ thở dài. Một lúc sau mới rút lá thư ra, đọc từng chữ từng câu, hốc mắt cũng dần ươn ướt.
Lúc lâu sau ông mới đặt lá thư xuống, từ dưới mặt bàn kính lấy ra một tấm ảnh đen trắng đã ố vàng.
Góc dưới bên phải của bức ảnh có dòng chữ:
Quân đoàn 26, Sư đoàn 71, Trung đoàn 271, Đại đội 4.
Trong ảnh là mười tám người lính trẻ cười tươi đối mặt với ống kính, lúc đó họ đang chuẩn bị lên chuyến tàu đến biên giới, tiến đến một chiến trường mà họ biết rõ là có đi không có về nhưng vẫn không hề chùn bước.
"Lão Mạnh, ông yên tâm, tôi sẽ chăm sóc tốt cho Tiểu Uyển, để chú chim non này sau này có thể tự do bay lượn."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
…
Trong căn phòng kín, hơi nước bốc lên nghi ngút.
Nước nóng bao bọc lấy Mạnh Thư Uyển, xua tan hơi lạnh, khiến cô cảm thấy toàn thân thoải mái.
Lúc này, trái tim căng thẳng của cô mới hạ xuống.
Cô bắt đầu xem lại lời nói và hành động của mình vừa rồi, cẩn thận nhớ lại xem mình có làm gì không tốt không.
Nhưng nhớ lại thì mọi thứ dường như vẫn ổn, ít nhất là từ thái độ của Tống Vĩnh Phương đối với cô có thể thấy, lần này cô đã không chạm đến điểm mấu chốt của Tống Vĩnh Phương.
Chỉ cần ngay từ đầu không khiến Tống Vĩnh Phương ghét mình thì sau này Tống Vĩnh Phương sẽ không gây khó dễ. Khi cô làm việc, mọi chuyện sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.
Còn Trình An Quốc ư?
Cô không quá lo lắng về những chuyện khác, chỉ lo ông lại sắp xếp lung tung.
Nhưng chuyện này không thể thay đổi trong một sớm một chiều.
Cô cũng chỉ sau này mới hiểu ra, tại sao Trình An Quốc lại chọn dựng lên một cái gọi là hôn ước.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chẳng qua là thấy cô không nơi nương tựa lại không có một kỹ năng gì, lo lắng cô rời khỏi nhà họ Trình thì không có gì bảo đảm cuộc sống nên mới nghĩ đến chuyện để Trình Cảnh Lâm cưới cô, hoàn toàn đưa cô vào dưới cánh của nhà họ Trình.
Có thể nói, Trình An Quốc đối với cô hoàn toàn là đứng trên góc độ của người lớn tuổi, suy nghĩ sâu xa.
Nhưng ông lại bỏ qua việc ép buộc ghép đôi sau này sẽ tạo ra một đôi oan gia.
Tiếp theo, cô chỉ cần thể hiện thái độ chuyên tâm học tập, đợi đến khi điều tra rõ ràng chuyện học bạ, cô thuận lợi vào đại học thì Trình An Quốc chắc chắn sẽ không còn nghĩ đến chuyện dùng hôn nhân để bảo đảm cuộc sống cho cô nữa.
Còn chuyện học bạ bị thay thế.
Cô không định cho họ biết ngay bây giờ.
Kẻ trộm đã cướp đi cuộc đời của cô, cô phải tự tay bắt lại!
Đúng lúc này, bên ngoài cửa truyền đến giọng nói của Tiểu Mai, cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
"Cô Mạnh, tôi vào được không? Phu nhân bảo tôi tìm cho cô vài bộ quần áo, tôi mang vào cho cô."
"Được, cô vào đi."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro