Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn
Chương 2
Tửu Yểu
2024-10-19 17:39:11
Nhận thức này khiến cô xác định rằng mình đã sống lại.
Linh hồn không thể cảm nhận được nóng lạnh.
Mặc dù không thể tưởng tượng nổi, nhưng cô thực sự cảm thấy lạnh, ngửi thấy mùi thơm.
Mạnh Thư Uyển ngồi xuống, muốn xác nhận lại một lần nữa, vừa định cắm ngón tay vào tuyết thì một giọng nói tràn ngập chế giễu vang lên.
"Mạnh Thư Uyển, cô không bị điên thật chứ, không đi giày mà chơi tuyết ở đây à?"
Giọng nói này khiến Mạnh Thư Uyển ngẩng đầu, trước cửa có một bóng người, một khuôn mặt đã mờ nhạt trong ký ức giời đây hiện lên vô cùng rõ ràng, đồng tử cô co lại, một cái tên bật ra khỏi miệng:
"Mạnh Trường Lan!"
Trước cửa, Mạnh Trường Lan tức giận mắng: "Con nhóc chết tiệt, tao là cô mày, bây giờ mày không gọi cô nữa, mày muốn làm phản hả!"
Nhìn khuôn mặt đáng ghét đó, Mạnh Thư Uyển cười lạnh: "Cô? Bà xứng sao?"
Sự khinh thường không hề che giấu này khiến Mạnh Trường Lan tức đến ngã ngửa, cả khuôn mặt vì tức giận mà trở nên méo mó dữ tợn, hung hăng lao về phía Mạnh Thư Uyển.
"Con ranh con dám nói chuyện với tao như vậy, xem tao xé nát cái miệng mày!"
Tiếc là bà ta có tức giận đến đâu thì tuyết cũng cản trở hành động của bà ta, khiến bước chân bà ta trở nên chậm chạp, nhưng bà ta vẫn giơ tay lên chuẩn bị tát vào mặt Mạnh Thư Uyển.
Cảnh tượng này thật quen thuộc.
Năm 19 tuổi cô cũng bị Mạnh Trường Lan tát một cái, lúc đó cô không dám né cũng không dám phản kháng, sau này tự trách mình hèn nhát vô số lần, cái tát đó cũng trở thành một rào cản mà cô không thể vượt qua.
Lần này thì sao?
Vẫn đứng im chịu trận sao?
Cô tự hỏi lòng mình.
Nhìn Mạnh Trường Lan ngày càng đến gần, cô đã có câu trả lời, đột ngột giơ chân lên, trước khi cái tát giáng xuống cô đã đá mạnh vào bụng Mạnh Trường Lan.
"Á!"
Mạnh Trường Lan bị đá ngã lăn quay, nằm ngửa trên mặt đất, tuyết bắn tung tóe vào mặt.
Bà ta bị đá choáng váng, sau đó nhận ra mình bị Mạnh Thư Uyển, một đứa cháu gái đá ngã, tức muốn ói máu, bò dậy định đánh Mạnh Thư Uyển.
"Mày dám đá tao! Mạnh Thư Uyển mày điên rồi! Mày dám đánh người lớn! Con ranh con, hôm nay tao phải dạy dỗ mày cho ra trò!"
Sau đó, bà ta lại bị Mạnh Thư Uyển đá ngã lần thứ hai.
Lần này, Mạnh Thư Uyển không chỉ đá bà ta, mà còn đứng cao nhìn xuống bà ta, đôi mắt đen láy lạnh lẽo đến đáng sợ.
"Mạnh Trường Lan, bà là cái thá gì mà làm trưởng bối, bà chỉ là một kẻ cặn bã, bất hiếu với cha đẻ, tính kế cháu gái ruột, bà có tư cách gì ở đây tự nhận mình là trưởng bối? Ha ha, không phải nói tôi điên sao? Vậy thì tôi điên thật, dù sao thì kẻ điên giết người cũng không phạm pháp."
Đây là lời chất vấn và phản kích muộn màng của cô gái 19 tuổi năm đó.
"..."
Linh hồn không thể cảm nhận được nóng lạnh.
Mặc dù không thể tưởng tượng nổi, nhưng cô thực sự cảm thấy lạnh, ngửi thấy mùi thơm.
Mạnh Thư Uyển ngồi xuống, muốn xác nhận lại một lần nữa, vừa định cắm ngón tay vào tuyết thì một giọng nói tràn ngập chế giễu vang lên.
"Mạnh Thư Uyển, cô không bị điên thật chứ, không đi giày mà chơi tuyết ở đây à?"
Giọng nói này khiến Mạnh Thư Uyển ngẩng đầu, trước cửa có một bóng người, một khuôn mặt đã mờ nhạt trong ký ức giời đây hiện lên vô cùng rõ ràng, đồng tử cô co lại, một cái tên bật ra khỏi miệng:
"Mạnh Trường Lan!"
Trước cửa, Mạnh Trường Lan tức giận mắng: "Con nhóc chết tiệt, tao là cô mày, bây giờ mày không gọi cô nữa, mày muốn làm phản hả!"
Nhìn khuôn mặt đáng ghét đó, Mạnh Thư Uyển cười lạnh: "Cô? Bà xứng sao?"
Sự khinh thường không hề che giấu này khiến Mạnh Trường Lan tức đến ngã ngửa, cả khuôn mặt vì tức giận mà trở nên méo mó dữ tợn, hung hăng lao về phía Mạnh Thư Uyển.
"Con ranh con dám nói chuyện với tao như vậy, xem tao xé nát cái miệng mày!"
Tiếc là bà ta có tức giận đến đâu thì tuyết cũng cản trở hành động của bà ta, khiến bước chân bà ta trở nên chậm chạp, nhưng bà ta vẫn giơ tay lên chuẩn bị tát vào mặt Mạnh Thư Uyển.
Cảnh tượng này thật quen thuộc.
Năm 19 tuổi cô cũng bị Mạnh Trường Lan tát một cái, lúc đó cô không dám né cũng không dám phản kháng, sau này tự trách mình hèn nhát vô số lần, cái tát đó cũng trở thành một rào cản mà cô không thể vượt qua.
Lần này thì sao?
Vẫn đứng im chịu trận sao?
Cô tự hỏi lòng mình.
Nhìn Mạnh Trường Lan ngày càng đến gần, cô đã có câu trả lời, đột ngột giơ chân lên, trước khi cái tát giáng xuống cô đã đá mạnh vào bụng Mạnh Trường Lan.
"Á!"
Mạnh Trường Lan bị đá ngã lăn quay, nằm ngửa trên mặt đất, tuyết bắn tung tóe vào mặt.
Bà ta bị đá choáng váng, sau đó nhận ra mình bị Mạnh Thư Uyển, một đứa cháu gái đá ngã, tức muốn ói máu, bò dậy định đánh Mạnh Thư Uyển.
"Mày dám đá tao! Mạnh Thư Uyển mày điên rồi! Mày dám đánh người lớn! Con ranh con, hôm nay tao phải dạy dỗ mày cho ra trò!"
Sau đó, bà ta lại bị Mạnh Thư Uyển đá ngã lần thứ hai.
Lần này, Mạnh Thư Uyển không chỉ đá bà ta, mà còn đứng cao nhìn xuống bà ta, đôi mắt đen láy lạnh lẽo đến đáng sợ.
"Mạnh Trường Lan, bà là cái thá gì mà làm trưởng bối, bà chỉ là một kẻ cặn bã, bất hiếu với cha đẻ, tính kế cháu gái ruột, bà có tư cách gì ở đây tự nhận mình là trưởng bối? Ha ha, không phải nói tôi điên sao? Vậy thì tôi điên thật, dù sao thì kẻ điên giết người cũng không phạm pháp."
Đây là lời chất vấn và phản kích muộn màng của cô gái 19 tuổi năm đó.
"..."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro