Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn
Chương 38
Tửu Yểu
2024-10-19 17:39:11
Mười năm thi đại học bị hoãn lại, đối với các trường đại học lớn mà nói chẳng khác gì bị cắt đứt mạch máu sinh tồn, nhiều trường đã ngừng hoạt động, số còn lại thì chỉ còn thoi thóp.
Kỳ thi đại học được khôi phục như hiện nay, có thể coi là một mũi thuốc trợ tim, giúp các trường đại học này được tiếp thêm máu tươi.
Chỉ là sự xuất hiện của những dòng máu này cũng khó có thể che giấu được tự thật rằng mọi thứ đang chờ được thực hiện.
Chỉ có sinh viên mới nhập học và không có sinh viên cũ, khuôn viên trường học rất vắng vẻ.
Những người trong xã hội tự nguyện đến giúp đỡ hướng dẫn nhưng số lượng sinh viên mới nhập học đợt này chỉ có từng ấy, mấy ngày nay đã nhập học rải rác.
Khuôn viên trường rộng lớn, từng nhóm sinh viên mới đi lại, giống như những cây bồ công anh bị gió thổi bay, sắp sửa phân tán khắp nơi như những vì sao lấp lánh.
Đây là mầm mống của hy vọng, cũng là sự tiếp nối của ngọn lửa, chẳng bao lâu nữa, khuôn viên trường sẽ tràn ngập học sinh, tiếng cười nói sẽ thay thế tiếng gió lạnh thổi qua tai.
Trái tim Mạnh Thư Uyển đập thình thịch, cô bị bầu không khí này làm cho cảm động, khoang mũi cay xè, có cảm giác vừa muốn cười vừa muốn khóc.
Nếu như cô không bị đánh tráo học bạ thì bây giờ hẳn đã có thể khóc với tư cách là một học sinh, chứ không phải đứng đây với tư cách là một vị khách.
Cô nắm chặt ngón tay, trong mắt bùng lên một ngọn lửa.
Trình Hằng ngẩng đầu nhìn cô, thấy dáng vẻ của cô giống như một chiến sĩ trong truyện tranh, toàn thân bốc lửa.
Mạnh Thư Uyển đang bốc lửa lúc này chỉ muốn nhanh chóng tìm hiểu xem kẻ thay thế mình là ai!
Bây giờ, trước tiên phải xác nhận xem cái tên "Mạnh Thư Uyển" có ở Thanh Hoa hay không.
Mặc dù cô đã chắc chắn rằng mình đã thi đỗ Thanh Hoa nhưng bây giờ vẫn cần phải xác minh lại và trong thời gian học, thông tin học bạ của học sinh do phòng giáo vụ của trường quản lý và lưu giữ.
Cô mím môi, cúi đầu nói với cậu bé bên cạnh:
"Tiểu Hằng, chị muốn đi hỏi thăm một số chuyện, em có muốn đi cùng chị không?"
Cậu bé không nói gì, chỉ lạnh lùng gật đầu.
Tất nhiên, nếu bỏ qua bên má hơi phồng của cậu, thì cậu thực sự rất lạnh lùng.
"Tiểu Hằng, đây là viên kẹo thứ ba của em rồi đấy!"
Mạnh Thư Uyển lạnh lùng chỉ ra.
Khuôn mặt nhỏ của Trình Hằng đột nhiên cứng đờ, đôi mắt không tự nhiên chớp chớp, ngượng ngùng biện giải:
"Đây là tiền công em cho chị, tiền công thì do chị tự quyết định."
Thật là một đứa trẻ thông minh. Mạnh Thư Uyển trong lòng khen ngợi cậu bé nhưng trên mặt lại lộ vẻ không đồng tình:
"Tiền công đúng là do em tự quyết định nhưng em cũng phải hiểu rằng, bây giờ em đang trong giai đoạn thay răng, nếu không kiểm soát lượng kẹo ăn, thì răng của em sẽ…"
Cô vô tình liếc thấy một thanh niên đang há miệng cười lớn ở đằng xa, đôi mắt lập tức sáng lên, giơ ngón tay chỉ vào người thanh niên đó, hạ giọng nói:
"Răng của em sẽ giống như anh ta vậy!"
Kỳ thi đại học được khôi phục như hiện nay, có thể coi là một mũi thuốc trợ tim, giúp các trường đại học này được tiếp thêm máu tươi.
Chỉ là sự xuất hiện của những dòng máu này cũng khó có thể che giấu được tự thật rằng mọi thứ đang chờ được thực hiện.
Chỉ có sinh viên mới nhập học và không có sinh viên cũ, khuôn viên trường học rất vắng vẻ.
Những người trong xã hội tự nguyện đến giúp đỡ hướng dẫn nhưng số lượng sinh viên mới nhập học đợt này chỉ có từng ấy, mấy ngày nay đã nhập học rải rác.
Khuôn viên trường rộng lớn, từng nhóm sinh viên mới đi lại, giống như những cây bồ công anh bị gió thổi bay, sắp sửa phân tán khắp nơi như những vì sao lấp lánh.
Đây là mầm mống của hy vọng, cũng là sự tiếp nối của ngọn lửa, chẳng bao lâu nữa, khuôn viên trường sẽ tràn ngập học sinh, tiếng cười nói sẽ thay thế tiếng gió lạnh thổi qua tai.
Trái tim Mạnh Thư Uyển đập thình thịch, cô bị bầu không khí này làm cho cảm động, khoang mũi cay xè, có cảm giác vừa muốn cười vừa muốn khóc.
Nếu như cô không bị đánh tráo học bạ thì bây giờ hẳn đã có thể khóc với tư cách là một học sinh, chứ không phải đứng đây với tư cách là một vị khách.
Cô nắm chặt ngón tay, trong mắt bùng lên một ngọn lửa.
Trình Hằng ngẩng đầu nhìn cô, thấy dáng vẻ của cô giống như một chiến sĩ trong truyện tranh, toàn thân bốc lửa.
Mạnh Thư Uyển đang bốc lửa lúc này chỉ muốn nhanh chóng tìm hiểu xem kẻ thay thế mình là ai!
Bây giờ, trước tiên phải xác nhận xem cái tên "Mạnh Thư Uyển" có ở Thanh Hoa hay không.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mặc dù cô đã chắc chắn rằng mình đã thi đỗ Thanh Hoa nhưng bây giờ vẫn cần phải xác minh lại và trong thời gian học, thông tin học bạ của học sinh do phòng giáo vụ của trường quản lý và lưu giữ.
Cô mím môi, cúi đầu nói với cậu bé bên cạnh:
"Tiểu Hằng, chị muốn đi hỏi thăm một số chuyện, em có muốn đi cùng chị không?"
Cậu bé không nói gì, chỉ lạnh lùng gật đầu.
Tất nhiên, nếu bỏ qua bên má hơi phồng của cậu, thì cậu thực sự rất lạnh lùng.
"Tiểu Hằng, đây là viên kẹo thứ ba của em rồi đấy!"
Mạnh Thư Uyển lạnh lùng chỉ ra.
Khuôn mặt nhỏ của Trình Hằng đột nhiên cứng đờ, đôi mắt không tự nhiên chớp chớp, ngượng ngùng biện giải:
"Đây là tiền công em cho chị, tiền công thì do chị tự quyết định."
Thật là một đứa trẻ thông minh. Mạnh Thư Uyển trong lòng khen ngợi cậu bé nhưng trên mặt lại lộ vẻ không đồng tình:
"Tiền công đúng là do em tự quyết định nhưng em cũng phải hiểu rằng, bây giờ em đang trong giai đoạn thay răng, nếu không kiểm soát lượng kẹo ăn, thì răng của em sẽ…"
Cô vô tình liếc thấy một thanh niên đang há miệng cười lớn ở đằng xa, đôi mắt lập tức sáng lên, giơ ngón tay chỉ vào người thanh niên đó, hạ giọng nói:
"Răng của em sẽ giống như anh ta vậy!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro