Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn
Chương 46
Tửu Yểu
2024-10-19 17:39:11
Bọn họ không dám để cô rời khỏi thôn Hoàng Kiều, dù sao cũng không loại trừ khả năng một ngày nào đó cô phát hiện ra, làm ầm lên, như vậy không chỉ có một mình Mạnh Uyển bị lộ nguyên hình, mà còn khiến Mạnh Khánh Sơn mất chức thôn trưởng.
Cho nên bọn họ tính toán cưới cô về nhà, như vậy sau này cho dù cô có phát hiện ra thì có thể làm gì được, cô đã sinh con đẻ cái, đã là người nhà họ Mạnh, muốn nặn tròn hay vo méo đều do bọn họ quyết định.
Thật là thâm độc.
Lòng bàn tay Mạnh Thư Uyển truyền đến cảm giác đau nhói.
Cô hận thấu trời.
"Tiểu Uyển."
Hạ Đào lo lắng nhìn cô.
Mạnh Thư Uyển hít sâu một hơi, nhỏ giọng nói:
"Không sao."
Cô thu hồi ánh mắt, lặng lẽ chờ đợi.
Việc tự giới thiệu vẫn đang tiếp tục.
Rất nhanh đã đến lượt Hạ Đào.
Đợi đến khi cô giới thiệu xong, thì phát hiện Mạnh Thư Uyển vốn đang ngồi đã đứng lên, chậm rãi đi về phía cô.
Hai người nhìn nhau từ xa, cô đã hiểu được ý định của đối phương.
Khi lướt qua nhau, cô nhỏ giọng nói:
"Cố lên."
Mạnh Thư Uyển không dừng bước, đi thẳng đến bục giảng.
Sau khi đứng lại, cô không lập tức mở lời giới thiệu, mà hướng về phía giáo sư đang mỉm cười hòa ái bên cạnh xin lỗi:
"Thưa giáo sư Tôn, rất xin lỗi, tôi không phải sinh viên khoa Quản lý kinh doanh, chỉ vì khao khát tri thức, nên mới mạo muội vào đây dự thính, hy vọng sẽ không làm ngài phật lòng."
Giáo sư Tôn lộ vẻ kinh ngạc:
"Sao lại phật lòng được, tôi hoan nghênh mọi người yêu thích tri thức, vào được Thanh Hoa, chứng tỏ em là người chăm chỉ, thông minh nhưng có thể vào được căn phòng này, thì chứng tỏ em là đứa trẻ khao khát tiến bộ, rất tốt!”
“Tôi hy vọng tất cả các sinh viên đều có thể giống như em, yêu thích học tập, không ngừng tiến thủ, em đã lên đây rồi, vậy thì cũng tự giới thiệu với mọi người đi."
Mạnh Thư Uyển cúi chào ông, sau đó quay mặt về phía mọi người, tháo mũ xuống, từ từ mở lời:
"Chào mọi người."
Vừa nói, cô vừa bắt đầu tháo khăn quàng cổ, từng vòng khăn quàng cổ rơi xuống hoàn toàn, một khuôn mặt trái xoan thanh tú trắng trẻo cùng với tiếng "Tôi tên là Mạnh Thư Uyển" xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Ở góc phòng, mặt Mạnh Uyển giả mạo tái mét, không thể tin được mà trừng mắt nhìn thiếu nữ trên bục giảng.
Sao có thể chứ?!
Sao cô ta lại ở đây!
Mạnh Uyển hoảng sợ, cô ta dùng sức bóp chặt bàn, mới không để mình đứng lên.
Nhưng dù là như vậy, cô ta vẫn nghe thấy tiếng bàn tán bên cạnh.
"Cô ấy cũng tên là Mạnh Thư Uyển à, trùng tên với Mạnh Thư Uyển lớp mình."
"Nhưng hình như cô ấy hợp với cái tên này hơn, trông rất có khí chất của người có học."
Mạnh Uyển cắn chặt môi, trong lòng độc địa nguyền rủa:
Tôi mới là Mạnh Thư Uyển, tôi mới là, chỉ có tôi mới được gọi là Mạnh Thư Uyển, con tiện nhân kia căn bản không xứng gọi cái tên này!
Nhưng rất nhanh, Mạnh Uyển cảm thấy mình như bị rắn độc nhìn chằm chằm, cả người cứng đờ di chuyển tầm mắt, chạm phải ánh mắt lạnh lẽo của thiếu nữ.
Thiếu nữ mấp máy môi.
Bắt được mày rồi.
Con chuột nhắt.
…
Cho nên bọn họ tính toán cưới cô về nhà, như vậy sau này cho dù cô có phát hiện ra thì có thể làm gì được, cô đã sinh con đẻ cái, đã là người nhà họ Mạnh, muốn nặn tròn hay vo méo đều do bọn họ quyết định.
Thật là thâm độc.
Lòng bàn tay Mạnh Thư Uyển truyền đến cảm giác đau nhói.
Cô hận thấu trời.
"Tiểu Uyển."
Hạ Đào lo lắng nhìn cô.
Mạnh Thư Uyển hít sâu một hơi, nhỏ giọng nói:
"Không sao."
Cô thu hồi ánh mắt, lặng lẽ chờ đợi.
Việc tự giới thiệu vẫn đang tiếp tục.
Rất nhanh đã đến lượt Hạ Đào.
Đợi đến khi cô giới thiệu xong, thì phát hiện Mạnh Thư Uyển vốn đang ngồi đã đứng lên, chậm rãi đi về phía cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hai người nhìn nhau từ xa, cô đã hiểu được ý định của đối phương.
Khi lướt qua nhau, cô nhỏ giọng nói:
"Cố lên."
Mạnh Thư Uyển không dừng bước, đi thẳng đến bục giảng.
Sau khi đứng lại, cô không lập tức mở lời giới thiệu, mà hướng về phía giáo sư đang mỉm cười hòa ái bên cạnh xin lỗi:
"Thưa giáo sư Tôn, rất xin lỗi, tôi không phải sinh viên khoa Quản lý kinh doanh, chỉ vì khao khát tri thức, nên mới mạo muội vào đây dự thính, hy vọng sẽ không làm ngài phật lòng."
Giáo sư Tôn lộ vẻ kinh ngạc:
"Sao lại phật lòng được, tôi hoan nghênh mọi người yêu thích tri thức, vào được Thanh Hoa, chứng tỏ em là người chăm chỉ, thông minh nhưng có thể vào được căn phòng này, thì chứng tỏ em là đứa trẻ khao khát tiến bộ, rất tốt!”
“Tôi hy vọng tất cả các sinh viên đều có thể giống như em, yêu thích học tập, không ngừng tiến thủ, em đã lên đây rồi, vậy thì cũng tự giới thiệu với mọi người đi."
Mạnh Thư Uyển cúi chào ông, sau đó quay mặt về phía mọi người, tháo mũ xuống, từ từ mở lời:
"Chào mọi người."
Vừa nói, cô vừa bắt đầu tháo khăn quàng cổ, từng vòng khăn quàng cổ rơi xuống hoàn toàn, một khuôn mặt trái xoan thanh tú trắng trẻo cùng với tiếng "Tôi tên là Mạnh Thư Uyển" xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Ở góc phòng, mặt Mạnh Uyển giả mạo tái mét, không thể tin được mà trừng mắt nhìn thiếu nữ trên bục giảng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sao có thể chứ?!
Sao cô ta lại ở đây!
Mạnh Uyển hoảng sợ, cô ta dùng sức bóp chặt bàn, mới không để mình đứng lên.
Nhưng dù là như vậy, cô ta vẫn nghe thấy tiếng bàn tán bên cạnh.
"Cô ấy cũng tên là Mạnh Thư Uyển à, trùng tên với Mạnh Thư Uyển lớp mình."
"Nhưng hình như cô ấy hợp với cái tên này hơn, trông rất có khí chất của người có học."
Mạnh Uyển cắn chặt môi, trong lòng độc địa nguyền rủa:
Tôi mới là Mạnh Thư Uyển, tôi mới là, chỉ có tôi mới được gọi là Mạnh Thư Uyển, con tiện nhân kia căn bản không xứng gọi cái tên này!
Nhưng rất nhanh, Mạnh Uyển cảm thấy mình như bị rắn độc nhìn chằm chằm, cả người cứng đờ di chuyển tầm mắt, chạm phải ánh mắt lạnh lẽo của thiếu nữ.
Thiếu nữ mấp máy môi.
Bắt được mày rồi.
Con chuột nhắt.
…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro