Xuyên Thành Mẹ Ruột Chết Sớm Của Nam Chính
Chương 20
Túc Dạ Sanh Ca
2024-08-18 22:14:32
Cậu bé trơ mắt nhìn còn chó ngày càng gần. sau đó... bị Lạc Văn Thư một cước đạp bay ra ngoài, thân thể đập mạnh vào tường, lại trượt xuống rơi xuống đất, sau khi nghẹn ngào hai tiếng, hoàn toàn không động đậy nữa.
Một đường gian nan hiểm trở, cuối cùng Lạc Văn Thư cũng đã đến khách sạn.
Vẫn giống như cũ, các loại bất ngờ nho nhỏ xảy ra liên tiếp.
Cũng may cuối cùng thuận lợi từ chức, tiền lương tháng này chưa kết toán cũng không còn nữa.
Lạc Văn Thư cũng không đau lòng chuyện này, bởi vì cô có cách rất nhanh có thể kiếm được nhiều tiền.
Cô dắt Lạc Tinh Dữ rời khỏi khách sạn, đi đến công viên Hạnh Hoa gần đó.
Cơ hội kiếm tiền, ở chỗ này, còn có một tia cơ hội như có như không cô cảm ứng được, cũng có ở đây.
===
"... Chân Chân, là anh, Kim Tử..." Một thanh niên mặc quần thể thao màu đen, áo ngắn tay màu trắng nhuộm một đầu tóc vàng, vừa gọi điện thoại vừa đi về đi qua phía trước Lạc Văn Thư.
"Anh mới vừa đưa mẹ đến trung tâm thương mại... Em muốn ăn gì không, anh thuận đường mua cho em..."
Lạc Văn Thư ngẩng đầu nhìn một cái.
Ngũ quan bộ dạng của người này cũng không được xem là đẹp, nhiều lắm chỉ coi là đàng hoàng, nhưng thân cao 1m8, đầu tóc vàng, đứng ở chỗ đó giống như một mặt trời vàng chóe.
Chỉ là trước mắt có một vòng xanh đen, sắc mặt hơi tái nhợt, nhìn rất yếu.
Lạc Văn Thư nhìn thấy giữa mi tâm của cậu ta bao phủ một luồng khí đen, đây là điềm không tốt, trong hai ngày nay sẽ đụng phải chuyện xấu, là tai nạn có máu.
Vạn may tốt có thể giữ lại một mạng, vận may không tốt...
Lạc Văn Thư đứng dậy, đây chính là mục tiêu hôm nay của cô, có tai họa lớn buông xuống, lại có tài khí thật dày quấn quanh người, là một người không thiếu tiền.
Cô nghiêng đầu liếc nhìn Lạc Tinh Dữ ngồi ở trên ghế dài khác, cậu bé nhanh chóng đứng dậy đuổi theo.
Hai mẹ con không gần không xa đi theo thanh niên tóc vàng kia.
===
Kim Hữu Tiền từ trong tiệm mua một phần canh huyết vịt, sau đó lại đến tiệm trà sữa bên cạnh gọi một ly trà sữa, đều là mua cho người khác.
Là một người đẹp tên là Dư Chân mà cậu ta quen biết vài ngày trước, mặt mũi như tranh vẽ, môi đỏ răng trắng, mái tóc dài đến eo, mềm mại dịu dàng, cả người mặc váy màu trắng, cái eo kia thật sự rất nhỏ.
Lần đầu tiên Kim Hữu Tiền gặp được cô gái này, giống như rơi vào bể tình, không nói hai lời đuổi theo xin Wechat.
Tất nhiên đối phương không cho, chẳng qua dưới sự kiên trì không ngừng cố gắng của cậu ta, cuối cùng cũng lấy được.
Sau đó cậu ta bắt đầu lấy lòng.
Kim Hữu Tiền cầm điện thoại di động, trên mặt là nụ cười ngây ngô, bỗng nhiên ở phía sau có một người vỗ vai của cậu ta.
Cậu ta nghiêng đầu nhìn thử, đập vào mắt là một người con gái vóc dáng nhỏ nhắn, ngủ quan tĩnh xảo dịu dàng, thuộc về người đẹp ôn nhu, nhưng đôi mắt kia lại rất đặc biệt, tràn đầy lạnh nhạt hờ hững, làm cho khí chất trên người cũng thay đổi.
Ở trong vòng bạn bè Kim Hữu Tiền nổi tiếng là người có tính cách tốt, lúc đối mặt với người đẹp thì càng tốt hơn.
"Người đẹp, có chuyện gì không?" Cậu ta cười hỏi.
Đối phương cũng mỉm cười lại với cậu ta, là một nụ cười công thức hóa, nhưng làm cho người ta phải nhìn chằm chằm.
Nhưng lời nói trong miệng, trong nháy mắt đã đánh người ta trở về thực tế.
Một đường gian nan hiểm trở, cuối cùng Lạc Văn Thư cũng đã đến khách sạn.
Vẫn giống như cũ, các loại bất ngờ nho nhỏ xảy ra liên tiếp.
Cũng may cuối cùng thuận lợi từ chức, tiền lương tháng này chưa kết toán cũng không còn nữa.
Lạc Văn Thư cũng không đau lòng chuyện này, bởi vì cô có cách rất nhanh có thể kiếm được nhiều tiền.
Cô dắt Lạc Tinh Dữ rời khỏi khách sạn, đi đến công viên Hạnh Hoa gần đó.
Cơ hội kiếm tiền, ở chỗ này, còn có một tia cơ hội như có như không cô cảm ứng được, cũng có ở đây.
===
"... Chân Chân, là anh, Kim Tử..." Một thanh niên mặc quần thể thao màu đen, áo ngắn tay màu trắng nhuộm một đầu tóc vàng, vừa gọi điện thoại vừa đi về đi qua phía trước Lạc Văn Thư.
"Anh mới vừa đưa mẹ đến trung tâm thương mại... Em muốn ăn gì không, anh thuận đường mua cho em..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lạc Văn Thư ngẩng đầu nhìn một cái.
Ngũ quan bộ dạng của người này cũng không được xem là đẹp, nhiều lắm chỉ coi là đàng hoàng, nhưng thân cao 1m8, đầu tóc vàng, đứng ở chỗ đó giống như một mặt trời vàng chóe.
Chỉ là trước mắt có một vòng xanh đen, sắc mặt hơi tái nhợt, nhìn rất yếu.
Lạc Văn Thư nhìn thấy giữa mi tâm của cậu ta bao phủ một luồng khí đen, đây là điềm không tốt, trong hai ngày nay sẽ đụng phải chuyện xấu, là tai nạn có máu.
Vạn may tốt có thể giữ lại một mạng, vận may không tốt...
Lạc Văn Thư đứng dậy, đây chính là mục tiêu hôm nay của cô, có tai họa lớn buông xuống, lại có tài khí thật dày quấn quanh người, là một người không thiếu tiền.
Cô nghiêng đầu liếc nhìn Lạc Tinh Dữ ngồi ở trên ghế dài khác, cậu bé nhanh chóng đứng dậy đuổi theo.
Hai mẹ con không gần không xa đi theo thanh niên tóc vàng kia.
===
Kim Hữu Tiền từ trong tiệm mua một phần canh huyết vịt, sau đó lại đến tiệm trà sữa bên cạnh gọi một ly trà sữa, đều là mua cho người khác.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Là một người đẹp tên là Dư Chân mà cậu ta quen biết vài ngày trước, mặt mũi như tranh vẽ, môi đỏ răng trắng, mái tóc dài đến eo, mềm mại dịu dàng, cả người mặc váy màu trắng, cái eo kia thật sự rất nhỏ.
Lần đầu tiên Kim Hữu Tiền gặp được cô gái này, giống như rơi vào bể tình, không nói hai lời đuổi theo xin Wechat.
Tất nhiên đối phương không cho, chẳng qua dưới sự kiên trì không ngừng cố gắng của cậu ta, cuối cùng cũng lấy được.
Sau đó cậu ta bắt đầu lấy lòng.
Kim Hữu Tiền cầm điện thoại di động, trên mặt là nụ cười ngây ngô, bỗng nhiên ở phía sau có một người vỗ vai của cậu ta.
Cậu ta nghiêng đầu nhìn thử, đập vào mắt là một người con gái vóc dáng nhỏ nhắn, ngủ quan tĩnh xảo dịu dàng, thuộc về người đẹp ôn nhu, nhưng đôi mắt kia lại rất đặc biệt, tràn đầy lạnh nhạt hờ hững, làm cho khí chất trên người cũng thay đổi.
Ở trong vòng bạn bè Kim Hữu Tiền nổi tiếng là người có tính cách tốt, lúc đối mặt với người đẹp thì càng tốt hơn.
"Người đẹp, có chuyện gì không?" Cậu ta cười hỏi.
Đối phương cũng mỉm cười lại với cậu ta, là một nụ cười công thức hóa, nhưng làm cho người ta phải nhìn chằm chằm.
Nhưng lời nói trong miệng, trong nháy mắt đã đánh người ta trở về thực tế.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro