Xuyên Thành Mẹ Ruột Chết Sớm Của Nam Chính
Chương 23
Túc Dạ Sanh Ca
2024-08-18 22:14:32
"Có phù bình an." Lạc Văn Thư gật đầu.
Ánh mắt của Kim Hữu Tiền lập tức sáng lên, "Tôi mua! Lạc đại sư, người xem là trả qua Wechat hay là Alipay?"
Lạc Văn Thư không tiếp lời của cậu ta, mà cúi đầu nhìn đứa bé bên cạnh, hỏi: "Có mang theo điện thoại di động không?"
Trải qua nhiều chuyện gần nửa ngày nay, có thể nói xuất sắc từ trước đến nay Lạc Tinh Dữ nhìn thấy, cho đến bây giờ cậu vẫn còn có chút ngây ngẩn.
Nghe được lời của Lạc Văn Thư, mặc dù cậu bé không rõ, nhưng vẫn gật đầu theo bản năng, "Mang theo ạ."
"Mở Wechat ra, mở mã QR nhận tiền đi." Lạc Văn Thư nói.
Lạc Tinh Dữ ngoan ngoãn làm theo.
Lạc Văn Thư nghiêng đầu nhìn về phía Kim Hữu Tiền: "Thành giao, 19888, quét cái này."
Kim Hữu Tiền không nói hai lời, quét mã.
"Wechat đã thu, 19888 tệ..."
Đầu óc của Lạc Tinh Dữ thật vất vả mới tỉnh táo một chút, nghe được tiếng nhắc nhở thu tiền này, lập tức lại bối rối.
Mặc dù cậu còn nhỏ, nhưng cũng biết khái niệm của tiền, 19888, số tiền này rất lớn, có thể đóng học phí cho cậu, đóng tiền thuê nhà, đóng tiền điện nước, mua rất nhiều đồ ăn.
Mà bây giờ, số tiền lớn như vậy, nằm ngay trong điện thoại của cậu.
Lạc Văn Thư nhìn số tiền có trong ví Wechat, 19983, nhiều hơn 50 tệ, là trước kia mẹ cho cậu bé, để cho cậu bé mua đồ mình thích, chẳng qua cậu bé vẫn không nỡ tiêu, tiết kiệm cho đến bây giờ.
Lạc Tinh Dữ sững sốt một chỗ lúc lâu, mới ngẩng đầu nhìn về phía Lạc Văn Thư, "Mẹ ơi..."
Giọng nói của cậu bé rất nhỏ, sau đó cũng không biết nói gì.
"Đi thôi." Lạc Văn Thư dắt tay của cậu bé, đi đến con đường bóng râm bên ngoài cục cảnh sát.
Kim Hữu Tiền đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng một lớn một nhỏ, gần như cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Cậu ta trả tiền, đợi một lát, hình như... Còn chưa nhận được hàng?
Đúng lúc này, đại sư bỗng nhiên dừng lại, quay người nhìn đến, giọng nói bình tĩnh, "Đuổi theo."
Mình đã nói rồi mà, sao đại sư có thể quỵt bùa bình an của mình được.
Kim Hữu Tiền nhanh chóng đi theo.
Cậu ta đi theo đến cửa của một tiểu học gần khu dân cư, đang nghỉ hè, cửa trường học vắng vẻ lạnh tanh, nhưng vẫn có hai tiệm nhỏ mở.
Lạc Văn Thư dắt Lạc Tinh Dữ đi vào trong một tiệm văn phòng phẩm, đi dạo bên trong hai vòng, mua một bọc giấy thủ công, một cái bút màu đỏ, một sợi dây đỏ nhỏ.
Kim Hữu Tiền cướp trả tiền, bị chặn lại.
"Cậu đã đưa tiền rồi." Lạc Văn Thư vừa nói chuyện, vừa nhìn Lạc Tinh Dữ, đơn giản phân phó, "Trả tiền đi."
Kim Đại Tiền nhìn củ cà rốt nhỏ nhà đại sư lấy điện thoại ra trả tiền, trong lòng của cậu ta không nhịn được xúc động, không hổ là đại sư, chỉ có tám tệ cũng không chiếm tiện nghi của cậu ta, thật sự là vô cùng có nguyên tắc.
Một nhóm ba người đi ra khỏi tiệm văn phòng phẩm, đi tới bên cạnh tường rào bên ngoài trường tiểu học.
Hoa cỏ xanh tươi sinh trưởng tươi tốt, rủ xuống bên cạnh hàng rào sắc.
Trong không khí có mùi hoa nhàn nhạt.
Kim Hữu Tiền nhìn thấy đại sư mở túi đựng, rút một tấm giấy thủ công màu vàng, tự tay xé giấy, đôi tay vô cùng nhỏ nhắn đẹp mắt, ngón tay dài nhỏ, động tác không nhanh không chậm xé ra một hình vuông nhỏ hơn 50& so với tờ ban đầu.
Sau đó cô lại lấy ra một cái bút màu đỏ.
Màu sắc này, bộ dạng này.
Bỗng nhiên Kim Hữu Tiền sinh ra một dự cảm không hay.
Ánh mắt của Kim Hữu Tiền lập tức sáng lên, "Tôi mua! Lạc đại sư, người xem là trả qua Wechat hay là Alipay?"
Lạc Văn Thư không tiếp lời của cậu ta, mà cúi đầu nhìn đứa bé bên cạnh, hỏi: "Có mang theo điện thoại di động không?"
Trải qua nhiều chuyện gần nửa ngày nay, có thể nói xuất sắc từ trước đến nay Lạc Tinh Dữ nhìn thấy, cho đến bây giờ cậu vẫn còn có chút ngây ngẩn.
Nghe được lời của Lạc Văn Thư, mặc dù cậu bé không rõ, nhưng vẫn gật đầu theo bản năng, "Mang theo ạ."
"Mở Wechat ra, mở mã QR nhận tiền đi." Lạc Văn Thư nói.
Lạc Tinh Dữ ngoan ngoãn làm theo.
Lạc Văn Thư nghiêng đầu nhìn về phía Kim Hữu Tiền: "Thành giao, 19888, quét cái này."
Kim Hữu Tiền không nói hai lời, quét mã.
"Wechat đã thu, 19888 tệ..."
Đầu óc của Lạc Tinh Dữ thật vất vả mới tỉnh táo một chút, nghe được tiếng nhắc nhở thu tiền này, lập tức lại bối rối.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mặc dù cậu còn nhỏ, nhưng cũng biết khái niệm của tiền, 19888, số tiền này rất lớn, có thể đóng học phí cho cậu, đóng tiền thuê nhà, đóng tiền điện nước, mua rất nhiều đồ ăn.
Mà bây giờ, số tiền lớn như vậy, nằm ngay trong điện thoại của cậu.
Lạc Văn Thư nhìn số tiền có trong ví Wechat, 19983, nhiều hơn 50 tệ, là trước kia mẹ cho cậu bé, để cho cậu bé mua đồ mình thích, chẳng qua cậu bé vẫn không nỡ tiêu, tiết kiệm cho đến bây giờ.
Lạc Tinh Dữ sững sốt một chỗ lúc lâu, mới ngẩng đầu nhìn về phía Lạc Văn Thư, "Mẹ ơi..."
Giọng nói của cậu bé rất nhỏ, sau đó cũng không biết nói gì.
"Đi thôi." Lạc Văn Thư dắt tay của cậu bé, đi đến con đường bóng râm bên ngoài cục cảnh sát.
Kim Hữu Tiền đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng một lớn một nhỏ, gần như cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Cậu ta trả tiền, đợi một lát, hình như... Còn chưa nhận được hàng?
Đúng lúc này, đại sư bỗng nhiên dừng lại, quay người nhìn đến, giọng nói bình tĩnh, "Đuổi theo."
Mình đã nói rồi mà, sao đại sư có thể quỵt bùa bình an của mình được.
Kim Hữu Tiền nhanh chóng đi theo.
Cậu ta đi theo đến cửa của một tiểu học gần khu dân cư, đang nghỉ hè, cửa trường học vắng vẻ lạnh tanh, nhưng vẫn có hai tiệm nhỏ mở.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lạc Văn Thư dắt Lạc Tinh Dữ đi vào trong một tiệm văn phòng phẩm, đi dạo bên trong hai vòng, mua một bọc giấy thủ công, một cái bút màu đỏ, một sợi dây đỏ nhỏ.
Kim Hữu Tiền cướp trả tiền, bị chặn lại.
"Cậu đã đưa tiền rồi." Lạc Văn Thư vừa nói chuyện, vừa nhìn Lạc Tinh Dữ, đơn giản phân phó, "Trả tiền đi."
Kim Đại Tiền nhìn củ cà rốt nhỏ nhà đại sư lấy điện thoại ra trả tiền, trong lòng của cậu ta không nhịn được xúc động, không hổ là đại sư, chỉ có tám tệ cũng không chiếm tiện nghi của cậu ta, thật sự là vô cùng có nguyên tắc.
Một nhóm ba người đi ra khỏi tiệm văn phòng phẩm, đi tới bên cạnh tường rào bên ngoài trường tiểu học.
Hoa cỏ xanh tươi sinh trưởng tươi tốt, rủ xuống bên cạnh hàng rào sắc.
Trong không khí có mùi hoa nhàn nhạt.
Kim Hữu Tiền nhìn thấy đại sư mở túi đựng, rút một tấm giấy thủ công màu vàng, tự tay xé giấy, đôi tay vô cùng nhỏ nhắn đẹp mắt, ngón tay dài nhỏ, động tác không nhanh không chậm xé ra một hình vuông nhỏ hơn 50& so với tờ ban đầu.
Sau đó cô lại lấy ra một cái bút màu đỏ.
Màu sắc này, bộ dạng này.
Bỗng nhiên Kim Hữu Tiền sinh ra một dự cảm không hay.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro