Xuyên Thành Mẹ Ruột Chết Sớm Của Nam Chính
Chương 32
Túc Dạ Sanh Ca
2024-08-18 22:14:32
Vợ chồng hai người bị dọa sợ, nhanh chóng gọi bác sĩ.
Lại một trận dày vò.
Sau đó thẳng đến giữa trưa, Phương Bằng mới tỉnh lại.
Thấy tình huống lúc trước, lần này vợ chồng hai người không nhắc đến chuyện xảy ra hôm qua nữa, rất sợ lại kích thích Phương Bằng.
Nhưng bọn họ không ngờ là, Phương Bằng lại chủ động nhắc đến.
"... Đám người Tiểu Bảo gọi con đi chơi, sau đó... Có một cô bé, mặc váy hoa, chưa từng gặp, nói muốn chơi cùng bọn con...."
Đứa bé nho nhỏ, sắc mặt tái nhợt, thân thể còn hơi run rẩy, trong mắt, trên mặt đều tràn đầy sợ hãi.
Từ miệng của Phương Bằng, vợ chồng Lý Ngọc Phân biết được chuyện... Kinh khủng xảy ra tối hôm qua.
Đúng vậy, chính là một chuyện kinh khủng.
Dùng từ này để hình dung, không khoa trương chút nào.
Bằng Bằng thường xuyên chơi với ba đứa bé gần tuổi ở cùng một lầu cho thuê.
Ngày hôm qua bốn đứa bé bắt đầu chơi bịt mắt bắt dê, không biết từ đâu có một cô bé xa lạ, muốn chơi cùng với bốn đứa bé.
Bình thường bốn đứa bé sẽ không thích chơi với người ngoài, nhưng hôm nay không biết tại sao, gần như cũng không bài xích, đồng ý để cho cô bé gia nhập.
Chơi hai lần, Tiểu Dữ liền về nhà, bốn người còn lại tiếp tục chơi.
Lại qua mấy vọng, cô bé kia bỗng nhiên nói, chơi một trò khác.
"Chúng ta chơi trò quỷ bắt người đi, tớ làm qủy, các cậu là người, người bị tớ bắt, thì phải làm quỷ thay tớ."
"Đây cũng giống trò chơi bịt mắt bắt dê mà?"
"Không giống nhau, cái này càng thú vị hơn trò bịt mắt bắt dê nhiều!"
Trẻ con nhận biết có hạn, sẽ không nghĩ quá nhiều thứ, dưới sự kiên trì của bé gái kia, vẫn đồng ý chơi trò mới quỷ bắt người với cô bé.
Dù sao bọn bé cảm thấy mình chơi chính là trò bịt mắt bắt dê, chẳng qua là tên khác nhau mà thôi.
Có lẽ là người bệnh yếu, cảm giác tương đối nhạy bén, dần dần, Phương Bằng cảm thấy có chút kỳ lạ.
Nhưng cậu bé lại không nói ra được.
Bốn đứa bé cùng chung lầu thuê đã chơi với nhau được hai năm, đối với hoàn cảnh chỗ này vô cùng quen thuộc.
Nhưng lúc đó Phương Bằng lại cảm thấy có chút xạ lạ.
Bọn bé đã chơi rất lâu, sắc trời dần tối, Phương Bằng cũng không muốn chơi nữa, hai đứa bé khác cũng vậy.
Cô bé kia không để cho bọn bé đi, nói muốn chơi lần cuối cùng.
Dù sao một vòng chơi cũng không mất bao nhiêu thời gian, ba đứa bé đồng ý.
Cô bé kia cũng giống như trước, đối mặt với tường, nhắm mắt lại, lẩm bẩm, "Tôi là quỷ, các người chính là người, bị tôi bắt được, thì phải làm quỷ thay tôi nhé."
Vốn dĩ Phương Bằng đi trốn ở góc cầu thang lầu 1, nhưng lúc đó không biết tại sao, giống như trong góc nào đó có một giọng nói nói với cậu bé, nhất định phải trốn thật kỹ, không thể bị tìm ra, mặc kệ như thế nào cũng không thể bị tìm ra được!
Trong lòng cậu bé không nhịn được từ từ cảm thấy sợ hãi.
Tâm trạng mãnh liệt xảy ra bất ngờ này, thúc giục cậu bé từ bỏ ý định bỏ chơi giữa chừng, một đường leo lên tầng cao nhất, đẩy cửa cửa không khóa đi thông đến sân thượng lầu bên cạnh, đi đến tủ lạnh cũ đặtbên trong góc.
Phương Bằng rất gầy nhỏ, lúc ấy không biết lấy sức ở đâu, đẩy được cửa tủ lạnh ra, ngay sau đó bò vào.
Cửa tủ lạnh củ vang lên một tiếng ầm, sau đó khép lại.
Phương Bằng vẫn luôn không thích không gian u ám chật chội, sẽ làm cho cậu bé cảm thấy không thể nổi.
Lại một trận dày vò.
Sau đó thẳng đến giữa trưa, Phương Bằng mới tỉnh lại.
Thấy tình huống lúc trước, lần này vợ chồng hai người không nhắc đến chuyện xảy ra hôm qua nữa, rất sợ lại kích thích Phương Bằng.
Nhưng bọn họ không ngờ là, Phương Bằng lại chủ động nhắc đến.
"... Đám người Tiểu Bảo gọi con đi chơi, sau đó... Có một cô bé, mặc váy hoa, chưa từng gặp, nói muốn chơi cùng bọn con...."
Đứa bé nho nhỏ, sắc mặt tái nhợt, thân thể còn hơi run rẩy, trong mắt, trên mặt đều tràn đầy sợ hãi.
Từ miệng của Phương Bằng, vợ chồng Lý Ngọc Phân biết được chuyện... Kinh khủng xảy ra tối hôm qua.
Đúng vậy, chính là một chuyện kinh khủng.
Dùng từ này để hình dung, không khoa trương chút nào.
Bằng Bằng thường xuyên chơi với ba đứa bé gần tuổi ở cùng một lầu cho thuê.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngày hôm qua bốn đứa bé bắt đầu chơi bịt mắt bắt dê, không biết từ đâu có một cô bé xa lạ, muốn chơi cùng với bốn đứa bé.
Bình thường bốn đứa bé sẽ không thích chơi với người ngoài, nhưng hôm nay không biết tại sao, gần như cũng không bài xích, đồng ý để cho cô bé gia nhập.
Chơi hai lần, Tiểu Dữ liền về nhà, bốn người còn lại tiếp tục chơi.
Lại qua mấy vọng, cô bé kia bỗng nhiên nói, chơi một trò khác.
"Chúng ta chơi trò quỷ bắt người đi, tớ làm qủy, các cậu là người, người bị tớ bắt, thì phải làm quỷ thay tớ."
"Đây cũng giống trò chơi bịt mắt bắt dê mà?"
"Không giống nhau, cái này càng thú vị hơn trò bịt mắt bắt dê nhiều!"
Trẻ con nhận biết có hạn, sẽ không nghĩ quá nhiều thứ, dưới sự kiên trì của bé gái kia, vẫn đồng ý chơi trò mới quỷ bắt người với cô bé.
Dù sao bọn bé cảm thấy mình chơi chính là trò bịt mắt bắt dê, chẳng qua là tên khác nhau mà thôi.
Có lẽ là người bệnh yếu, cảm giác tương đối nhạy bén, dần dần, Phương Bằng cảm thấy có chút kỳ lạ.
Nhưng cậu bé lại không nói ra được.
Bốn đứa bé cùng chung lầu thuê đã chơi với nhau được hai năm, đối với hoàn cảnh chỗ này vô cùng quen thuộc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng lúc đó Phương Bằng lại cảm thấy có chút xạ lạ.
Bọn bé đã chơi rất lâu, sắc trời dần tối, Phương Bằng cũng không muốn chơi nữa, hai đứa bé khác cũng vậy.
Cô bé kia không để cho bọn bé đi, nói muốn chơi lần cuối cùng.
Dù sao một vòng chơi cũng không mất bao nhiêu thời gian, ba đứa bé đồng ý.
Cô bé kia cũng giống như trước, đối mặt với tường, nhắm mắt lại, lẩm bẩm, "Tôi là quỷ, các người chính là người, bị tôi bắt được, thì phải làm quỷ thay tôi nhé."
Vốn dĩ Phương Bằng đi trốn ở góc cầu thang lầu 1, nhưng lúc đó không biết tại sao, giống như trong góc nào đó có một giọng nói nói với cậu bé, nhất định phải trốn thật kỹ, không thể bị tìm ra, mặc kệ như thế nào cũng không thể bị tìm ra được!
Trong lòng cậu bé không nhịn được từ từ cảm thấy sợ hãi.
Tâm trạng mãnh liệt xảy ra bất ngờ này, thúc giục cậu bé từ bỏ ý định bỏ chơi giữa chừng, một đường leo lên tầng cao nhất, đẩy cửa cửa không khóa đi thông đến sân thượng lầu bên cạnh, đi đến tủ lạnh cũ đặtbên trong góc.
Phương Bằng rất gầy nhỏ, lúc ấy không biết lấy sức ở đâu, đẩy được cửa tủ lạnh ra, ngay sau đó bò vào.
Cửa tủ lạnh củ vang lên một tiếng ầm, sau đó khép lại.
Phương Bằng vẫn luôn không thích không gian u ám chật chội, sẽ làm cho cậu bé cảm thấy không thể nổi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro