Xuyên Thành Mẹ Ruột Chết Sớm Của Nam Chính
Chương 45
Túc Dạ Sanh Ca
2024-08-18 22:14:32
Người phụ nữ kia, giống như đang nói đùa: "Cái tôi muốn, chỗ đại nhân không có."
Tạ Phỉ nhìn vào mắt cô, Lạc Văn Thư cũng không né tránh, nhìn thẳng vào mắt của anh.
Đôi mắt kia vô cùng bình tĩnh, giống như mặt giếng yên tĩnh, không có chút gợi sóng.
Trong lúc nhất thời Tạ Phỉ nhìn không thấu, rốt cuộc lời của cô là thật hay giả.
Tạ Phỉ muốn nhìn thử, rốt cuộc người phụ nữ kia muốn cái gì.
Có nhiều lý do tập trung một chỗ, cuối cùng thúc đẩy anh đưa ấn tín ra.
"Hướng Đông Nam, quỷ môn mở ra."
Tạ Phỉ hơi híp mắt, hơi suy nghĩ một chút, quyết định đi một chuyến xem thử.
Anh giơ tay vạch một đường giữa không trung, một cánh cửa mờ ảo xuất hiện.
Tạ Phỉ đứng lên, sửa sang lại trường sam, nhấc chân đi vào.
Lúc đi ra khỏi cánh cửa, đã đến một sân thượng.
Gặp được Lạc Văn Thư và con trai của cô mà anh gặp vào buổi trưa, với lại một quỷ nước nhỏ bị bùa chú trói chặt ở bên cạnh cửa của tủ lạnh cũ nằm trong góc đối diện.
Anh đột nhiên phát hiện, đối với lần xuất hiện của anh hình như Lạc Văn Thư cũng không bất ngờ nhìn, trái lại còn cười xinh đẹp với anh, mở miệng nói: "Hình như trên người của tiểu quỷ này có chút kỳ lạ, đối với tình huống này tôi không hiểu lắm, vốn dĩ muốn nói chuyện này với đại nhân một chút, không nghĩ đến đại nhân vừa vặn tuần tra đến..."
Tạ Phỉ: ?
Cho nên chuyến đi này của anh, trái lại tạo điều kiện để cho cô gái này báo cáo tình huống?
Lạc Văn Thư nói tình huống dị thường của quỷ nước nhỏ cho Tạ Phỉ.
"... Là tiểu quỷ chết vào nửa năm trước, không biết gì cả, cũng không làm gì, nhưng tu vi đã mạnh như vậy, thậm chí có thể ra tay vào ban ngày, điều này hiển nhiên không hợp với lẽ thường."
Chẳng qua chuyện Lạc Văn Thư để ý nhất chính là người phụ nữ động tay động chân vào thi thể mà quỷ nước nhỏ có nhắc đến, nếu như quỷ nước nhỏ nói là sự thật, có thể nói người nọ có chút thủ động, lại có thể gạt được người của giới U Minh.
Tất nhiên một chút chuyện này Lạc Văn Thư cũng có thể làm được, chẳng qua là không cần thiết.
Nhân gian là địa giới thuộc về người sống, sau khi chết linh hồn phải đi đến giới U Minh địa phủ, qua cầu Nại Hà, uống canh Mạnh Bà, chờ đợi thời cơ thích hợp, đi vào luân hồi.
Nếu linh hồn dừng lại ở nhân gian, mặc kệ là nguyên nhân gì, lâu dài sẽ là tai họa làm hại nhân gian
"Cô... Hai người làm không tệ." Tạ Phỉ khen thưởng một câu, giọng điệu bình thản, biểu hiện trên mặt cũng bình thản như vậy, nghe giống như qua loa lấy lệ.
Thật ra không phải như vậy, người quen thuộc Tạ Phỉ sẽ biết, anh là một người có yêu cầu vô cùng nghiêm khắc, mặc kệ đối với người hay với quỷ, có được một câu khen ngợi của anh, thật sự không dễ dàng.
"Hồn phách này không cần đưa về U Minh, ta mang đi." Tạ Phỉ nói.
Một mảnh địa giới thành phố Xuân Sơn này, trước kia do một Vô Thường khác phụ trách, tháng này là tháng đầu tiên Tạ Phỉ tiếp nhận.
Bởi vì các loại nguyên nhân, cấp dưới của anh không người nào có thể dùng được.
Trước khi đến chỗ này, Tạ Phỉ vẫn luôn nghi ngờ, buổi trưa là mình bị quỷ sai khiến, mới đồng ý lời thỉnh cầu hoang đường của Lạc Văn Thư.
Nhưng lúc này làm anh bất ngờ là, chẳng qua chỉ nửa ngày ngắn ngủi, cô gái này đã mang cho anh một phần quà lớn như vậy.
Ở bên cạnh tủ lạnh, Lạc Tinh Dữ gầy nhỏ còn đang giơ ấn tín của Hành Tẩu Nhân Giang lên, nghe được lời của anh, đứng bất động tại chỗ.
Tạ Phỉ nhìn vào mắt cô, Lạc Văn Thư cũng không né tránh, nhìn thẳng vào mắt của anh.
Đôi mắt kia vô cùng bình tĩnh, giống như mặt giếng yên tĩnh, không có chút gợi sóng.
Trong lúc nhất thời Tạ Phỉ nhìn không thấu, rốt cuộc lời của cô là thật hay giả.
Tạ Phỉ muốn nhìn thử, rốt cuộc người phụ nữ kia muốn cái gì.
Có nhiều lý do tập trung một chỗ, cuối cùng thúc đẩy anh đưa ấn tín ra.
"Hướng Đông Nam, quỷ môn mở ra."
Tạ Phỉ hơi híp mắt, hơi suy nghĩ một chút, quyết định đi một chuyến xem thử.
Anh giơ tay vạch một đường giữa không trung, một cánh cửa mờ ảo xuất hiện.
Tạ Phỉ đứng lên, sửa sang lại trường sam, nhấc chân đi vào.
Lúc đi ra khỏi cánh cửa, đã đến một sân thượng.
Gặp được Lạc Văn Thư và con trai của cô mà anh gặp vào buổi trưa, với lại một quỷ nước nhỏ bị bùa chú trói chặt ở bên cạnh cửa của tủ lạnh cũ nằm trong góc đối diện.
Anh đột nhiên phát hiện, đối với lần xuất hiện của anh hình như Lạc Văn Thư cũng không bất ngờ nhìn, trái lại còn cười xinh đẹp với anh, mở miệng nói: "Hình như trên người của tiểu quỷ này có chút kỳ lạ, đối với tình huống này tôi không hiểu lắm, vốn dĩ muốn nói chuyện này với đại nhân một chút, không nghĩ đến đại nhân vừa vặn tuần tra đến..."
Tạ Phỉ: ?
Cho nên chuyến đi này của anh, trái lại tạo điều kiện để cho cô gái này báo cáo tình huống?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lạc Văn Thư nói tình huống dị thường của quỷ nước nhỏ cho Tạ Phỉ.
"... Là tiểu quỷ chết vào nửa năm trước, không biết gì cả, cũng không làm gì, nhưng tu vi đã mạnh như vậy, thậm chí có thể ra tay vào ban ngày, điều này hiển nhiên không hợp với lẽ thường."
Chẳng qua chuyện Lạc Văn Thư để ý nhất chính là người phụ nữ động tay động chân vào thi thể mà quỷ nước nhỏ có nhắc đến, nếu như quỷ nước nhỏ nói là sự thật, có thể nói người nọ có chút thủ động, lại có thể gạt được người của giới U Minh.
Tất nhiên một chút chuyện này Lạc Văn Thư cũng có thể làm được, chẳng qua là không cần thiết.
Nhân gian là địa giới thuộc về người sống, sau khi chết linh hồn phải đi đến giới U Minh địa phủ, qua cầu Nại Hà, uống canh Mạnh Bà, chờ đợi thời cơ thích hợp, đi vào luân hồi.
Nếu linh hồn dừng lại ở nhân gian, mặc kệ là nguyên nhân gì, lâu dài sẽ là tai họa làm hại nhân gian
"Cô... Hai người làm không tệ." Tạ Phỉ khen thưởng một câu, giọng điệu bình thản, biểu hiện trên mặt cũng bình thản như vậy, nghe giống như qua loa lấy lệ.
Thật ra không phải như vậy, người quen thuộc Tạ Phỉ sẽ biết, anh là một người có yêu cầu vô cùng nghiêm khắc, mặc kệ đối với người hay với quỷ, có được một câu khen ngợi của anh, thật sự không dễ dàng.
"Hồn phách này không cần đưa về U Minh, ta mang đi." Tạ Phỉ nói.
Một mảnh địa giới thành phố Xuân Sơn này, trước kia do một Vô Thường khác phụ trách, tháng này là tháng đầu tiên Tạ Phỉ tiếp nhận.
Bởi vì các loại nguyên nhân, cấp dưới của anh không người nào có thể dùng được.
Trước khi đến chỗ này, Tạ Phỉ vẫn luôn nghi ngờ, buổi trưa là mình bị quỷ sai khiến, mới đồng ý lời thỉnh cầu hoang đường của Lạc Văn Thư.
Nhưng lúc này làm anh bất ngờ là, chẳng qua chỉ nửa ngày ngắn ngủi, cô gái này đã mang cho anh một phần quà lớn như vậy.
Ở bên cạnh tủ lạnh, Lạc Tinh Dữ gầy nhỏ còn đang giơ ấn tín của Hành Tẩu Nhân Giang lên, nghe được lời của anh, đứng bất động tại chỗ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro