Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc
Chương 47
Lan Kiều Mộc
2024-08-18 17:33:30
Tạ Vãn U: "???" Lâm chưởng quầy, ông bình thường chút đi, ta sợ lắm.
Lâm chưởng quầy muốn trò chuyện thêm vài câu với Tạ Vãn U, nhưng sau khi tắm thuốc xong Tạ Vãn U cần phải nghỉ ngơi đầy đủ, Lâm chưởng quầy đành tạm thời từ bỏ, lấy từ trong ngực ra một lọ sứ nhỏ, đưa cho Tạ Vãn U: "Đây là Cố Nguyên đan dùng để uống, mỗi ngày ba lần, mỗi lần hai viên, tối đừng quên uống."
Tạ Vãn U nhận lấy, nghiêm túc nói: "Đại ân không lời nào cảm tạ hết, ngày sau nhất định sẽ báo đáp gấp bội."
Lâm chưởng quầy thầm nghĩ: Nói gì báo đáp chứ, ngươi nhanh chóng tới làm đệ tử của Bích Tiêu Đan tông là báo đáp lớn nhất rồi, ngươi mau đồng ý đi, đừng ép chưởng quầy ta phải cầu xin ngươi!
Nhưng ngoài mắt Lâm chưởng quỹ nói: "Đứa bé ngoan, không cần khách sáo như thế, đó là chuyện Bích Hòa Đường nên làm mà thôi."
Tạ Vãn U không biết Lâm chưởng quỹ là người hai mặt, nhất thời cảm thấy rất cảm động.
Hẹn giờ đến vào ngày mai, Tạ Vãn U định quay người thì bỗng nhớ ra một chuyện.
Tạ Vãn U hỏi: "Lâm chưởng quỹ, ông biết có pháp thuật nào có thể phục hồi đồ vỡ không?"
Lâm chưởng quỹ sửng sốt, dù không biết Tạ Vãn U muốn làm gì nhưng ông ấy vẫn suy nghĩ một hồi, rồi chỉ cho nàng một vài pháp thuật nhỏ có thể sử dụng để sửa chữa.
Lâm chưởng quỹ chỉ xong lại dặn thêm một câu: “Nhưng mà, những pháp thuật này chỉ có thể sửa chữa một số đồ vật vô tri vô giác, với những đồ vật bị mất mảnh vỡ thì không thể phục hồi hoàn toàn được."
Tạ Vãn U cười một tiếng: “Không sao, chỉ cần qua mắt người khác là được, không cần quá tinh xảo đâu."
Qua mắt người khác? Lâm chưởng quỹ nhất thời tò mò, liền hỏi thêm một câu, Tạ Vãn U do dự một lát rồi đơn giản kể lại chuyện sáng nay cho Lâm chưởng quỹ nghe.
Sau khi hiểu rõ ngọn ngành, Lâm chưởng quỹ vô cùng kinh ngạc trước sự vô liêm sỉ của Tạ gia!
Một gia tộc danh giá như Tạ gia, vậy mà lại làm chuyện bán con gái cầu vinh! Dù sao cũng là một trong những gia tộc lớn, chẳng lẽ họ quá thiếu tiền sao? Tạ Vãn U chỉ bị thương tổn tu vi, vậy mà họ đã muốn bán nàng đi, vắt kiệt giá trị cuối cùng!
Lâm chưởng quỹ vốn tưởng việc Tạ gia năm xưa không chữa thương cho Tạ Vãn U đã đủ bạc tình bạc nghĩa rồi, không ngờ Tạ gia còn có thể hạ thấp giới hạn của ông ấy một lần nữa.
Sao Lâm chưởng quỹ có thể yên tâm để Tạ Vãn U quay về cái hang sói Tạ gia đó được, vội vàng ngăn nàng lại, cau mày nói: "Nơi tồi tàn như thế, ngươi còn quay về đó làm gì? Bích Hòa Đường còn phòng trống, ngươi cứ ở lại đây, cho dù Tạ gia phát hiện ra ngươi đã rời đi, cũng tuyệt đối không dám vượt qua Bích Tiêu Đan Tông bắt người!"
Tu sĩ tu luyện trong giới tu chân, khó tránh khỏi gặp phải bình cảnh, mắc phải đủ loại thương tích, lúc nào cũng cần đến đan dược, vì vậy đan tông luôn là sự tồn tại được các thế lực lớn trong giới tu chân lấy lòng.
Lâm chưởng quầy muốn trò chuyện thêm vài câu với Tạ Vãn U, nhưng sau khi tắm thuốc xong Tạ Vãn U cần phải nghỉ ngơi đầy đủ, Lâm chưởng quầy đành tạm thời từ bỏ, lấy từ trong ngực ra một lọ sứ nhỏ, đưa cho Tạ Vãn U: "Đây là Cố Nguyên đan dùng để uống, mỗi ngày ba lần, mỗi lần hai viên, tối đừng quên uống."
Tạ Vãn U nhận lấy, nghiêm túc nói: "Đại ân không lời nào cảm tạ hết, ngày sau nhất định sẽ báo đáp gấp bội."
Lâm chưởng quầy thầm nghĩ: Nói gì báo đáp chứ, ngươi nhanh chóng tới làm đệ tử của Bích Tiêu Đan tông là báo đáp lớn nhất rồi, ngươi mau đồng ý đi, đừng ép chưởng quầy ta phải cầu xin ngươi!
Nhưng ngoài mắt Lâm chưởng quỹ nói: "Đứa bé ngoan, không cần khách sáo như thế, đó là chuyện Bích Hòa Đường nên làm mà thôi."
Tạ Vãn U không biết Lâm chưởng quỹ là người hai mặt, nhất thời cảm thấy rất cảm động.
Hẹn giờ đến vào ngày mai, Tạ Vãn U định quay người thì bỗng nhớ ra một chuyện.
Tạ Vãn U hỏi: "Lâm chưởng quỹ, ông biết có pháp thuật nào có thể phục hồi đồ vỡ không?"
Lâm chưởng quỹ sửng sốt, dù không biết Tạ Vãn U muốn làm gì nhưng ông ấy vẫn suy nghĩ một hồi, rồi chỉ cho nàng một vài pháp thuật nhỏ có thể sử dụng để sửa chữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm chưởng quỹ chỉ xong lại dặn thêm một câu: “Nhưng mà, những pháp thuật này chỉ có thể sửa chữa một số đồ vật vô tri vô giác, với những đồ vật bị mất mảnh vỡ thì không thể phục hồi hoàn toàn được."
Tạ Vãn U cười một tiếng: “Không sao, chỉ cần qua mắt người khác là được, không cần quá tinh xảo đâu."
Qua mắt người khác? Lâm chưởng quỹ nhất thời tò mò, liền hỏi thêm một câu, Tạ Vãn U do dự một lát rồi đơn giản kể lại chuyện sáng nay cho Lâm chưởng quỹ nghe.
Sau khi hiểu rõ ngọn ngành, Lâm chưởng quỹ vô cùng kinh ngạc trước sự vô liêm sỉ của Tạ gia!
Một gia tộc danh giá như Tạ gia, vậy mà lại làm chuyện bán con gái cầu vinh! Dù sao cũng là một trong những gia tộc lớn, chẳng lẽ họ quá thiếu tiền sao? Tạ Vãn U chỉ bị thương tổn tu vi, vậy mà họ đã muốn bán nàng đi, vắt kiệt giá trị cuối cùng!
Lâm chưởng quỹ vốn tưởng việc Tạ gia năm xưa không chữa thương cho Tạ Vãn U đã đủ bạc tình bạc nghĩa rồi, không ngờ Tạ gia còn có thể hạ thấp giới hạn của ông ấy một lần nữa.
Sao Lâm chưởng quỹ có thể yên tâm để Tạ Vãn U quay về cái hang sói Tạ gia đó được, vội vàng ngăn nàng lại, cau mày nói: "Nơi tồi tàn như thế, ngươi còn quay về đó làm gì? Bích Hòa Đường còn phòng trống, ngươi cứ ở lại đây, cho dù Tạ gia phát hiện ra ngươi đã rời đi, cũng tuyệt đối không dám vượt qua Bích Tiêu Đan Tông bắt người!"
Tu sĩ tu luyện trong giới tu chân, khó tránh khỏi gặp phải bình cảnh, mắc phải đủ loại thương tích, lúc nào cũng cần đến đan dược, vì vậy đan tông luôn là sự tồn tại được các thế lực lớn trong giới tu chân lấy lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro