Xuyên Thành Nam Phản Diện: Ta Xoay Chuyển Thế Cục Trở Thành Nam Chính
Chương 5
Khuyết Danh
2024-05-19 01:41:43
Nhưng mà một cô gái như Bạch Tô Tô cũng đã nói đến vậy, tên Diệp. Phong này cũng nên bày tỏ gì đó đi chứ.
"Cậu Diệp, đưa Tô Tô về nhà là cơ hội tốt ngàn năm có một đó."
Nhìn thấy Diệp Phong chẳng ư hử gì, Lâm Phượng Kiều nháy mắt ra hiệu với anh, ám chỉ liên tục.
Cô ta biết rất rõ Diệp Phong chạy theo Bạch Tô Tô vất vả như thế nào.
Tuy tình cảnh đêm nay không đúng lắm, nhưng dù sao kẻ bám đuôi cũng chỉ mãi là kẻ bám đuôi, Tô Tô người ta cũng đã xuống nước, chẳng lẽ anh thật sự nỡ để mất cơ hội tốt?
Bỗng nhiên, cô ta nhìn thấy Diệp Phong nhếch môi, nở nụ cười.
Trong lòng Lâm Phượng Kiều thầm kêu một tiếng good, quả nhiên không ngoài dự đoán của mình, Diệp Phong phải đi theo lẽ thường.
Nhưng càng cười, Diệp Phong càng trở nên khác thường, trong nụ cười tươi lại chất chứa ba phần lạnh nhạt, ba phần khôi hài, và cả ba phần hờ hững!
Lâm Phượng Kiều: “2”
“Chắc cô đang chọc cười tôi, tôi chỉ hai trăm triệu chỉ để đưa gái về nhà?”
Diệp Phong cười khùng, cậu ấm đưa gái về nhà mà còn phải tự cảm thấy vinh hạnh hả?
Logic gì đấy?
Chợt, ánh mắt của Diệp Phong liếc sang quần chúng hóng chuyện ở xung quanh.
Mọi người sửng sốt, trong lòng giật mình thanh minh, chúng tôi chỉ hóng hớt, anh nhìn chúng tôi làm gì?
Chúng tôi cũng không ủng hộ anh làm kẻ bám đuôi người ta!
“Nơi này có không ít cậu ấm, cô Bạch không ngại nhìn xem, ai đồng ý chỉ hai trăm triệu để đưa cô về nhà, dù sao tôi cũng không có hứng thú."
“Hơn nữa, thứ cho tôi nói thẳng, tiền của nhà họ Diệp tôi không dễ lấy như vậy đâu, nhà họ Bạch của cô vẫn chưa xứng được đầu tư hai trăm triệu.”
“Đi trước.”
Nói xong, Diệp Phong lập tức bỏ đi, còn hợp đồng thì tiện tay xé thành hai mảnh, ném vào thùng rác.
“Trời ơi, Diệp Phong này đổi tính rồi hả?”
“Có sao nói vậy, nếu như tôi mà chỉ hai trăm triệu chỉ để đưa gái về nhà thì chắc chắn cha tôi sẽ kéo tôi đi xét nghiệm ADN.”
“Bạch Tô Tô xinh đẹp thật, nhưng mẹ nó dù có là gái xinh cũng không đáng giá hai trăm triệu.”
"Cậu Diệp, đưa Tô Tô về nhà là cơ hội tốt ngàn năm có một đó."
Nhìn thấy Diệp Phong chẳng ư hử gì, Lâm Phượng Kiều nháy mắt ra hiệu với anh, ám chỉ liên tục.
Cô ta biết rất rõ Diệp Phong chạy theo Bạch Tô Tô vất vả như thế nào.
Tuy tình cảnh đêm nay không đúng lắm, nhưng dù sao kẻ bám đuôi cũng chỉ mãi là kẻ bám đuôi, Tô Tô người ta cũng đã xuống nước, chẳng lẽ anh thật sự nỡ để mất cơ hội tốt?
Bỗng nhiên, cô ta nhìn thấy Diệp Phong nhếch môi, nở nụ cười.
Trong lòng Lâm Phượng Kiều thầm kêu một tiếng good, quả nhiên không ngoài dự đoán của mình, Diệp Phong phải đi theo lẽ thường.
Nhưng càng cười, Diệp Phong càng trở nên khác thường, trong nụ cười tươi lại chất chứa ba phần lạnh nhạt, ba phần khôi hài, và cả ba phần hờ hững!
Lâm Phượng Kiều: “2”
“Chắc cô đang chọc cười tôi, tôi chỉ hai trăm triệu chỉ để đưa gái về nhà?”
Diệp Phong cười khùng, cậu ấm đưa gái về nhà mà còn phải tự cảm thấy vinh hạnh hả?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Logic gì đấy?
Chợt, ánh mắt của Diệp Phong liếc sang quần chúng hóng chuyện ở xung quanh.
Mọi người sửng sốt, trong lòng giật mình thanh minh, chúng tôi chỉ hóng hớt, anh nhìn chúng tôi làm gì?
Chúng tôi cũng không ủng hộ anh làm kẻ bám đuôi người ta!
“Nơi này có không ít cậu ấm, cô Bạch không ngại nhìn xem, ai đồng ý chỉ hai trăm triệu để đưa cô về nhà, dù sao tôi cũng không có hứng thú."
“Hơn nữa, thứ cho tôi nói thẳng, tiền của nhà họ Diệp tôi không dễ lấy như vậy đâu, nhà họ Bạch của cô vẫn chưa xứng được đầu tư hai trăm triệu.”
“Đi trước.”
Nói xong, Diệp Phong lập tức bỏ đi, còn hợp đồng thì tiện tay xé thành hai mảnh, ném vào thùng rác.
“Trời ơi, Diệp Phong này đổi tính rồi hả?”
“Có sao nói vậy, nếu như tôi mà chỉ hai trăm triệu chỉ để đưa gái về nhà thì chắc chắn cha tôi sẽ kéo tôi đi xét nghiệm ADN.”
“Bạch Tô Tô xinh đẹp thật, nhưng mẹ nó dù có là gái xinh cũng không đáng giá hai trăm triệu.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro