Xuyên Thành Ngốc Bạch Ngọt Thập Niên 70
Chương 41
Hương Tô Lật
2024-09-03 21:21:32
Trần Thanh Phong nheo mắt, cũng chẳng để ý: “Vốn định làm gì thì làm nấy thôi! Sao? Mấy đứa không muốn ăn kẹo nữa hả?”
“Muốn ạ!” Tụi nhỏ đồng thanh đáp.
Trần Thanh Phong mỉm cười: “Thế thì còn thắc mắc gì nữa? Muốn được chú cho ăn mà lại không muốn làm hả?”
Nhắc đến chuyện này, tụi nhỏ lập tức kiên định, dứt khoát lắc đầu: “Không phải vậy đâu ạ.”
Chú nhà mình chưa bao giờ cho không ai cái gì cả.
Mấy đứa trẻ lập tức đi ra khỏi cổng, Nhị Nữu Nhi thấy Tứ Nữu Nhi và Ngũ Nữu Nhi đang bện dây nhảy ở trong sân thì hỏi: “Tam Nữu Nhi đâu rồi?”
Tứ Nữu Nhi lắc đầu: “Em không biết.”
Nhị Nữu Nhi: “Vậy em ở nhà chơi với Ngũ Nữu Nhi nhé, chị đi nhặt nấm đây.”
“Vâng ạ!”
Đám trẻ con kéo nhau rời đi, Trần Thanh Phong cũng đi theo. Nhưng vừa đi không được bao xa thì thấy Nhị Cẩu Tử đi bộ từ trong thôn tới, hắn ta nhìn thấy Trần Thanh Phong thì nháy mắt: “Trần Tiểu Lục, đã là giờ nào rồi mà còn mày còn chưa đi làm? Không phải mày định quỵt một ngày công đấy chứ?”
Trần Thanh Phong: “Con mắt nào của anh nhìn thấy tôi định đi làm?”
Nhị Cẩu Tử cười ha hả: “Trời đất ơi, đúng là chưa gặp đứa nào đã lười nhác lại còn hùng hổ như thế.”
Trần Thanh Phong bình tĩnh mỉm cười, ung dung bày ra vẻ mặt chọc cho người ta tức chết nhưng không cần đền mạng: “Không còn cách nào cả, ba mẹ cùng với mấy ông anh và chị dâu trong nhà, ngay cả bà chị gái làm ở công xã cũng muốn quản tôi. Vậy thì có biện pháp gì đây! Như vậy mới có thể khiến cho mọi người yêu thích mình! Về điểm này thì tôi không giống anh, anh mà không đi làm thì coi như không có gì để ăn.”
Nhị Cẩu Tử: “…”
Hắn hậm hực trợn mắt với Trần Thanh Phong, nhưng ngay lập tức cất lời giễu cợt: “Nói vậy cũng đúng, có ai da mặt dày như mày đâu. Bản thân không đi làm, còn dụ dỗ mẹ mình làm việc thay cho con dâu chưa qua cửa! Nhà ai có được đứa con trai như mày đúng là may mắn, phải nói là quá may mắn luôn ấy chứ!”
Trần Thanh Phong hất cằm, cười đáp: “Là ai không may ấy chứ! Vợ tương lai của tôi còn có thể cho tôi một căn nhà nữa đấy.”
Nhị Cẩu Tử: “…”
Nhị Cẩu Tử phát hiện, lần nào Trần Thanh Phong cũng có thể khiêu khích đến giới hạn cuối cùng của hắn.
Thằng oắt này lúc nào cũng vậy, không những không biết nhục mà còn cho rằng rất vẻ vang, thật đúng là quá xấu hổ, quá mất mặt.
Hắn cảm thấy, dù cả hai cùng bị mọi người trong thôn chê bai là người không đàng hoàng, nhưng ít ra hắn còn chủ động tự kiếm tiền nuôi mình, còn cái thằng này thì đúng là không biết xấu hổ.
Thực sự không muốn bị gộp chung với nó tí nào!
Nhị Cẩu Tử nhìn Trần Thanh Phong, trừng mắt rồi lập tức bước nhanh hơn.
Còn Trần Thanh Phong vẫn nhìn theo hắn, mắt lóe lên, nói: “Ây dô, sao thế, anh đi đâu vậy! Sao lại đi nhanh thế!”
“Liên quan quái gì đến mày!”
Nhị Cẩu Tử càng đi nhanh hơn nữa, cứ như Trần Thanh Phong là ôn dịch vậy.
Ban đầu Trần Thanh Phong định đi tới trang trại heo, nhưng nghe nói Khương Điềm Điềm hôm nay không đi làm, liền trực tiếp đi sang nhà cô. Quả nhiên, vừa mở cổng ra liền nhìn thấy Khương Điềm Điềm ngẩn người đang ngồi trong sân.
“Quác quác quác quác!” Gà mái đi lang thang trong sân.
Trần Thanh Phong: “Ôi chao, mẹ anh bắt gà sang đây rồi à!”
Hắn đi tới ngồi xuống cạnh cô, hỏi: “Nghĩ gì thế?”
Khương Điềm Điềm: “Đang nghĩ về anh đó!”
Trần Thanh Phong lập tức cười to, sau đó nói: “Anh cũng biết em thích anh mà.”
Khương Điềm Điềm liếc hắn, hỏi: “Anh đã ăn gì chưa? Còn hai cái bánh bao đó, em lấy cho anh nhé.”
Trần Thanh Phong: “Không cần đâu, em cứ giữ lấy mà ăn…”
Khương Điềm Điềm không nghe theo, cô cười nói: “Còn lại hai cái, chúng ta mỗi người ăn một cái.”
Trần Thanh Phong do dự nhưng không ngăn cản nữa, hắn bảo: “Hai ngày nay anh được ăn ngon quá trời.”
Khương Điềm Điềm cười hì hì: “Ăn xong bữa này là hết rồi còn đâu.”
Khương Điềm Điềm không thích ăn đồ lạnh, cô đặt bánh bao vào trong nồi hấp lại. Trần Thanh Phong lập tức chêm thêm củi, chợt nói: “Buổi chiều không có việc gì làm, để anh đi nhặt ít củi cho em.”
Điềm Điềm lập tức gật đầu: “Được ạ.”
Nồi hấp nhanh chóng bốc lên hương thơm của bánh bao nhân thịt, Khương Điềm Điềm ra sức hít hà, nói: “Thì ra mỹ vị nhân gian chính là thế này.”
Trần Thanh Phong: “Dạo này mấy tin đồn lan nhanh lắm, chúng ta nên cẩn thận một chút. Đợi mấy hôm nữa chuyện của Dương Mộc Đầu qua đi, anh sẽ đến công xã mua cho em ít lương thực, cách hai ba hôm em có thể ăn một chút.”
Tuy rằng đến giờ Khương Điềm Điềm vẫn chưa từng nói gì, nhưng Trần Thanh Phong có cảm giác cuộc sống ngày xưa của Khương Điềm Điềm rất tốt. Cô ít khi ra ngoài, mà ông hai Khương trông cũng không phải giàu sang gì.
Nhưng tính cách thì không lừa được người khác.
Rõ ràng Điềm Điềm là một cô bé được nuông chiều từ bé.
Có điều, hắn cũng biết sơ sơ, vì sao cha vợ qua đời lại không cho Khương Điềm Điềm ra ngoài. Người khác đói bụng đến mặt mày xanh xao, người thì khô đét, vừa đen vừa vàng.
Tuy cô rất gầy nhưng da lại trắng bóc, nhìn không giống với kiểu con gái từng chịu nạn đói, thế thì thử hỏi xem có ai không nhìn ra được điểm mờ ám?
“Muốn ạ!” Tụi nhỏ đồng thanh đáp.
Trần Thanh Phong mỉm cười: “Thế thì còn thắc mắc gì nữa? Muốn được chú cho ăn mà lại không muốn làm hả?”
Nhắc đến chuyện này, tụi nhỏ lập tức kiên định, dứt khoát lắc đầu: “Không phải vậy đâu ạ.”
Chú nhà mình chưa bao giờ cho không ai cái gì cả.
Mấy đứa trẻ lập tức đi ra khỏi cổng, Nhị Nữu Nhi thấy Tứ Nữu Nhi và Ngũ Nữu Nhi đang bện dây nhảy ở trong sân thì hỏi: “Tam Nữu Nhi đâu rồi?”
Tứ Nữu Nhi lắc đầu: “Em không biết.”
Nhị Nữu Nhi: “Vậy em ở nhà chơi với Ngũ Nữu Nhi nhé, chị đi nhặt nấm đây.”
“Vâng ạ!”
Đám trẻ con kéo nhau rời đi, Trần Thanh Phong cũng đi theo. Nhưng vừa đi không được bao xa thì thấy Nhị Cẩu Tử đi bộ từ trong thôn tới, hắn ta nhìn thấy Trần Thanh Phong thì nháy mắt: “Trần Tiểu Lục, đã là giờ nào rồi mà còn mày còn chưa đi làm? Không phải mày định quỵt một ngày công đấy chứ?”
Trần Thanh Phong: “Con mắt nào của anh nhìn thấy tôi định đi làm?”
Nhị Cẩu Tử cười ha hả: “Trời đất ơi, đúng là chưa gặp đứa nào đã lười nhác lại còn hùng hổ như thế.”
Trần Thanh Phong bình tĩnh mỉm cười, ung dung bày ra vẻ mặt chọc cho người ta tức chết nhưng không cần đền mạng: “Không còn cách nào cả, ba mẹ cùng với mấy ông anh và chị dâu trong nhà, ngay cả bà chị gái làm ở công xã cũng muốn quản tôi. Vậy thì có biện pháp gì đây! Như vậy mới có thể khiến cho mọi người yêu thích mình! Về điểm này thì tôi không giống anh, anh mà không đi làm thì coi như không có gì để ăn.”
Nhị Cẩu Tử: “…”
Hắn hậm hực trợn mắt với Trần Thanh Phong, nhưng ngay lập tức cất lời giễu cợt: “Nói vậy cũng đúng, có ai da mặt dày như mày đâu. Bản thân không đi làm, còn dụ dỗ mẹ mình làm việc thay cho con dâu chưa qua cửa! Nhà ai có được đứa con trai như mày đúng là may mắn, phải nói là quá may mắn luôn ấy chứ!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trần Thanh Phong hất cằm, cười đáp: “Là ai không may ấy chứ! Vợ tương lai của tôi còn có thể cho tôi một căn nhà nữa đấy.”
Nhị Cẩu Tử: “…”
Nhị Cẩu Tử phát hiện, lần nào Trần Thanh Phong cũng có thể khiêu khích đến giới hạn cuối cùng của hắn.
Thằng oắt này lúc nào cũng vậy, không những không biết nhục mà còn cho rằng rất vẻ vang, thật đúng là quá xấu hổ, quá mất mặt.
Hắn cảm thấy, dù cả hai cùng bị mọi người trong thôn chê bai là người không đàng hoàng, nhưng ít ra hắn còn chủ động tự kiếm tiền nuôi mình, còn cái thằng này thì đúng là không biết xấu hổ.
Thực sự không muốn bị gộp chung với nó tí nào!
Nhị Cẩu Tử nhìn Trần Thanh Phong, trừng mắt rồi lập tức bước nhanh hơn.
Còn Trần Thanh Phong vẫn nhìn theo hắn, mắt lóe lên, nói: “Ây dô, sao thế, anh đi đâu vậy! Sao lại đi nhanh thế!”
“Liên quan quái gì đến mày!”
Nhị Cẩu Tử càng đi nhanh hơn nữa, cứ như Trần Thanh Phong là ôn dịch vậy.
Ban đầu Trần Thanh Phong định đi tới trang trại heo, nhưng nghe nói Khương Điềm Điềm hôm nay không đi làm, liền trực tiếp đi sang nhà cô. Quả nhiên, vừa mở cổng ra liền nhìn thấy Khương Điềm Điềm ngẩn người đang ngồi trong sân.
“Quác quác quác quác!” Gà mái đi lang thang trong sân.
Trần Thanh Phong: “Ôi chao, mẹ anh bắt gà sang đây rồi à!”
Hắn đi tới ngồi xuống cạnh cô, hỏi: “Nghĩ gì thế?”
Khương Điềm Điềm: “Đang nghĩ về anh đó!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trần Thanh Phong lập tức cười to, sau đó nói: “Anh cũng biết em thích anh mà.”
Khương Điềm Điềm liếc hắn, hỏi: “Anh đã ăn gì chưa? Còn hai cái bánh bao đó, em lấy cho anh nhé.”
Trần Thanh Phong: “Không cần đâu, em cứ giữ lấy mà ăn…”
Khương Điềm Điềm không nghe theo, cô cười nói: “Còn lại hai cái, chúng ta mỗi người ăn một cái.”
Trần Thanh Phong do dự nhưng không ngăn cản nữa, hắn bảo: “Hai ngày nay anh được ăn ngon quá trời.”
Khương Điềm Điềm cười hì hì: “Ăn xong bữa này là hết rồi còn đâu.”
Khương Điềm Điềm không thích ăn đồ lạnh, cô đặt bánh bao vào trong nồi hấp lại. Trần Thanh Phong lập tức chêm thêm củi, chợt nói: “Buổi chiều không có việc gì làm, để anh đi nhặt ít củi cho em.”
Điềm Điềm lập tức gật đầu: “Được ạ.”
Nồi hấp nhanh chóng bốc lên hương thơm của bánh bao nhân thịt, Khương Điềm Điềm ra sức hít hà, nói: “Thì ra mỹ vị nhân gian chính là thế này.”
Trần Thanh Phong: “Dạo này mấy tin đồn lan nhanh lắm, chúng ta nên cẩn thận một chút. Đợi mấy hôm nữa chuyện của Dương Mộc Đầu qua đi, anh sẽ đến công xã mua cho em ít lương thực, cách hai ba hôm em có thể ăn một chút.”
Tuy rằng đến giờ Khương Điềm Điềm vẫn chưa từng nói gì, nhưng Trần Thanh Phong có cảm giác cuộc sống ngày xưa của Khương Điềm Điềm rất tốt. Cô ít khi ra ngoài, mà ông hai Khương trông cũng không phải giàu sang gì.
Nhưng tính cách thì không lừa được người khác.
Rõ ràng Điềm Điềm là một cô bé được nuông chiều từ bé.
Có điều, hắn cũng biết sơ sơ, vì sao cha vợ qua đời lại không cho Khương Điềm Điềm ra ngoài. Người khác đói bụng đến mặt mày xanh xao, người thì khô đét, vừa đen vừa vàng.
Tuy cô rất gầy nhưng da lại trắng bóc, nhìn không giống với kiểu con gái từng chịu nạn đói, thế thì thử hỏi xem có ai không nhìn ra được điểm mờ ám?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro