Xuyên Thành Ngốc Bạch Ngọt Thập Niên 70
Chương 44
Hương Tô Lật
2024-09-03 21:21:32
Trần đại nương nhìn cô, còn chưa kịp nói gì thì chợt nghe thấy tiếng còi – buổi trưa đã kết thúc. Hai mẹ con Trần đại nương và Tô Tiểu Mạch cùng nhau đi ra khỏi nhà. Hôm trước trời mới mưa nên hai ngày nay chính là thời điểm tốt nhất để hái nấm.
Ba người chị dâu của cô cũng xin nghỉ để lên núi hái nấm.
Đương nhiên, không phải chỉ mỗi nhà bọn họ làm thế, trong thôn hễ nhà nào nhiều miệng ăn, nhiều sức lao động thì cũng đều như vậy. Có điều, may là bây giờ ba bà chị dâu của cô đều không ở đây, cho nên Tô Tiểu Mạch mới có cơ hội nói riêng với Trần đại nương.
Tô Tiểu Mạch: “Mẹ à, con muốn vào thành phố bán bánh bao.”
Trần đại nương lập tức nhảy dựng lên: “Cái gì!!!”
Bà thật sự bị giật mình trước cái cách đi thẳng vào vấn đề của Tô Tiểu Mạch, chỉ biết nhìn cô con dâu với ánh mắt không thể tin nổi.
Những người khác thấy Trần đại nương như thế thì cũng nhìn nhau, dựng tai lên hóng hớt.
Nhưng Trần đại nương không hề cho người khác cơ hội nghe lén, lập tức kéo Tô Tiểu Mạch đi nhanh hơn mấy bước, thấp giọng mắng: “Con đang làm gì đó hả! Đang yên đang lành lại nói vớ vẩn cái gì vậy, con không biết nếu đầu cơ trục lợi thì sẽ bị nhốt vào trong rào tre hả? Mẹ thấy con điên tới nơi rồi!”
Tô Tiểu Mạch: “Mẹ, con chỉ muốn tốt cho nhà ta thôi. Con chỉ có một mình, ngay tới con nhỏ cũng không còn, thì có thể ăn bao nhiêu? Cho dù có bán được ra tiền, thì cũng không phải tiêu cho con. Con muốn bán hàng cũng không phải là vì bản thân mình.”
Cô thấp giọng nhẹ nhàng nói: “Chỉ là con cảm thấy, nếu chúng ta trồng lương thực, chỉ có mỗi như thế thì sau này sẽ làm được gì đây! Tương lai con và Thanh Bắc sẽ có con. Rồi sắp tới vợ chồng cậu sáu cũng kết hôn, cũng sẽ có con mà. Nhà mình sẽ ngày càng đông lên, mà lương thực mỗi năm thì lại có hạn, chúng ta chịu khổ một chút cũng không sao, nhưng không thể để đám trẻ con khổ sở được. Tuy bây giờ con chưa có con, nhưng đó là do ban đầu cơ thể con bị thương, chứ một khi đã có thai thì chắc chắn sẽ sinh được. Khi đó trong nhà lại thiếu đi một sức lao động, không phải sẽ càng khó khăn ư? Hơn nữa, nếu như lúc ấy con không thể đi làm, thì các chị dâu sẽ nghĩ thế nào đây? Thanh Bắc đến Tết mới về được. Lần này anh ấy về, con muốn cố gắng để thụ thai. Cho nên con mới nghĩ, nhân dịp nửa năm này tích góp một ít tiền, chúng ta đổi lấy lương thực rồi cất ở trong nhà. Dù con không thể đi làm được thì mẹ cũng có thể làm chủ cho con.”
Tô Tiểu Mạch nói thế không phải có ý lừa dối Trần đại nương, mà cô thực sự nghĩ vậy.
Không chỉ như thế, cô còn hiểu được tính cách của mẹ chồng, biết nói thế nào mới dễ dàng khuyên bảo được Trần đại nương.
“Mẹ à, con biết con không thể so được với các chị dâu, bởi vì như vậy nên con mới phải làm tốt hơn. Con biết mẹ lo chuyện này sẽ liên luỵ đến bố hoặc Thanh Bắc, nhưng mẹ thử nghĩ đến chuyện của đại đội Dương Liễu bên cạnh đi. Chỉ cần lo liệu thật tốt, bọn họ không có tang vật để bắt kẻ gian thì càng không thể nói chúng ta đầu cơ trục lợi được. Mà con muốn bán gì chứ? Là bánh bao mà! Nếu gặp phải chuyện bất đắc dĩ thì con sẽ ăn luôn, làm sao bọn họ có thể tìm được chứ! Chứng cứ không có thì dựa vào đâu mà nói con đầu cơ trục lợi? Mẹ nói xem có đúng không?”
Đương nhiên mọi chuyện không phải như thế, nhưng cũng không ảnh hưởng gì đến việc Tô Tiểu Mạch nói vậy để thuyết phục mẹ chồng.
Trần đại nương im lặng, một lúc lâu sau mới nói: “Chuyện này, đợi mẹ bàn bạc lại với ba con đã.”
Không từ chối thẳng tức là vẫn còn có cơ hội.
Thực ra những lời Tô Tiểu Mạch nói đã chạm đến nội tâm của Trần đại nương.
Tô Tiểu Mạch không ngừng cố gắng: “Nếu như xác định sẽ làm chuyện này, thì con nghĩ mình nên đào một gian hầm ngầm lớn ngay dưới phòng của mẹ đi. Chúng ta kiếm tiền, sau đó đổi luôn thành lương thực, giấu dưới hầm. Không có gì chân thực hơn lương thực cả.”
Bà Trần gật đầu, nhìn cô nói: “Con gả tới nhà ta sắp tròn hai năm rồi, được câu nói này là có lý nhất.”
Tô Tiểu Mạch: “…”
Vốn dĩ cô luôn sợ bà mẹ chồng này, cảm thấy bà quá dữ dằn. Tuy cô đã sống lại, cũng biết bà không phải là người xấu, nhưng cô vẫn không thể gần gũi được. Bởi vì vẫn còn tồn tại những ngăn cách giữa mẹ chồng nàng dâu. Nhưng thông qua Khương Điềm Điềm thì cô đột nhiên phát hiện, mẹ chồng nhà mình thật ra cũng không khó chung đụng như thế.
Thậm chí còn có thể nói là khá dễ dụ nữa.
Thật đúng là không nghĩ tới, thật đúng là…… như vậy!
Nhớ lại kiếp trước mình luôn sống trong trạng thái thấp thỏm mà cô không biết nên nói gì.
Cứ như là càng ngày cô càng ngu đi vậy!
Tô Tiểu Mạch nghiêm túc nói: “Mẹ, buổi trưa hôm nay mấy chị dâu không về dùng bữa, để con trổ tài cho mẹ nếm thử tay nghề một chút nhé, xem xem có thể đổi tiền được không.”
Ba người chị dâu của cô cũng xin nghỉ để lên núi hái nấm.
Đương nhiên, không phải chỉ mỗi nhà bọn họ làm thế, trong thôn hễ nhà nào nhiều miệng ăn, nhiều sức lao động thì cũng đều như vậy. Có điều, may là bây giờ ba bà chị dâu của cô đều không ở đây, cho nên Tô Tiểu Mạch mới có cơ hội nói riêng với Trần đại nương.
Tô Tiểu Mạch: “Mẹ à, con muốn vào thành phố bán bánh bao.”
Trần đại nương lập tức nhảy dựng lên: “Cái gì!!!”
Bà thật sự bị giật mình trước cái cách đi thẳng vào vấn đề của Tô Tiểu Mạch, chỉ biết nhìn cô con dâu với ánh mắt không thể tin nổi.
Những người khác thấy Trần đại nương như thế thì cũng nhìn nhau, dựng tai lên hóng hớt.
Nhưng Trần đại nương không hề cho người khác cơ hội nghe lén, lập tức kéo Tô Tiểu Mạch đi nhanh hơn mấy bước, thấp giọng mắng: “Con đang làm gì đó hả! Đang yên đang lành lại nói vớ vẩn cái gì vậy, con không biết nếu đầu cơ trục lợi thì sẽ bị nhốt vào trong rào tre hả? Mẹ thấy con điên tới nơi rồi!”
Tô Tiểu Mạch: “Mẹ, con chỉ muốn tốt cho nhà ta thôi. Con chỉ có một mình, ngay tới con nhỏ cũng không còn, thì có thể ăn bao nhiêu? Cho dù có bán được ra tiền, thì cũng không phải tiêu cho con. Con muốn bán hàng cũng không phải là vì bản thân mình.”
Cô thấp giọng nhẹ nhàng nói: “Chỉ là con cảm thấy, nếu chúng ta trồng lương thực, chỉ có mỗi như thế thì sau này sẽ làm được gì đây! Tương lai con và Thanh Bắc sẽ có con. Rồi sắp tới vợ chồng cậu sáu cũng kết hôn, cũng sẽ có con mà. Nhà mình sẽ ngày càng đông lên, mà lương thực mỗi năm thì lại có hạn, chúng ta chịu khổ một chút cũng không sao, nhưng không thể để đám trẻ con khổ sở được. Tuy bây giờ con chưa có con, nhưng đó là do ban đầu cơ thể con bị thương, chứ một khi đã có thai thì chắc chắn sẽ sinh được. Khi đó trong nhà lại thiếu đi một sức lao động, không phải sẽ càng khó khăn ư? Hơn nữa, nếu như lúc ấy con không thể đi làm, thì các chị dâu sẽ nghĩ thế nào đây? Thanh Bắc đến Tết mới về được. Lần này anh ấy về, con muốn cố gắng để thụ thai. Cho nên con mới nghĩ, nhân dịp nửa năm này tích góp một ít tiền, chúng ta đổi lấy lương thực rồi cất ở trong nhà. Dù con không thể đi làm được thì mẹ cũng có thể làm chủ cho con.”
Tô Tiểu Mạch nói thế không phải có ý lừa dối Trần đại nương, mà cô thực sự nghĩ vậy.
Không chỉ như thế, cô còn hiểu được tính cách của mẹ chồng, biết nói thế nào mới dễ dàng khuyên bảo được Trần đại nương.
“Mẹ à, con biết con không thể so được với các chị dâu, bởi vì như vậy nên con mới phải làm tốt hơn. Con biết mẹ lo chuyện này sẽ liên luỵ đến bố hoặc Thanh Bắc, nhưng mẹ thử nghĩ đến chuyện của đại đội Dương Liễu bên cạnh đi. Chỉ cần lo liệu thật tốt, bọn họ không có tang vật để bắt kẻ gian thì càng không thể nói chúng ta đầu cơ trục lợi được. Mà con muốn bán gì chứ? Là bánh bao mà! Nếu gặp phải chuyện bất đắc dĩ thì con sẽ ăn luôn, làm sao bọn họ có thể tìm được chứ! Chứng cứ không có thì dựa vào đâu mà nói con đầu cơ trục lợi? Mẹ nói xem có đúng không?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đương nhiên mọi chuyện không phải như thế, nhưng cũng không ảnh hưởng gì đến việc Tô Tiểu Mạch nói vậy để thuyết phục mẹ chồng.
Trần đại nương im lặng, một lúc lâu sau mới nói: “Chuyện này, đợi mẹ bàn bạc lại với ba con đã.”
Không từ chối thẳng tức là vẫn còn có cơ hội.
Thực ra những lời Tô Tiểu Mạch nói đã chạm đến nội tâm của Trần đại nương.
Tô Tiểu Mạch không ngừng cố gắng: “Nếu như xác định sẽ làm chuyện này, thì con nghĩ mình nên đào một gian hầm ngầm lớn ngay dưới phòng của mẹ đi. Chúng ta kiếm tiền, sau đó đổi luôn thành lương thực, giấu dưới hầm. Không có gì chân thực hơn lương thực cả.”
Bà Trần gật đầu, nhìn cô nói: “Con gả tới nhà ta sắp tròn hai năm rồi, được câu nói này là có lý nhất.”
Tô Tiểu Mạch: “…”
Vốn dĩ cô luôn sợ bà mẹ chồng này, cảm thấy bà quá dữ dằn. Tuy cô đã sống lại, cũng biết bà không phải là người xấu, nhưng cô vẫn không thể gần gũi được. Bởi vì vẫn còn tồn tại những ngăn cách giữa mẹ chồng nàng dâu. Nhưng thông qua Khương Điềm Điềm thì cô đột nhiên phát hiện, mẹ chồng nhà mình thật ra cũng không khó chung đụng như thế.
Thậm chí còn có thể nói là khá dễ dụ nữa.
Thật đúng là không nghĩ tới, thật đúng là…… như vậy!
Nhớ lại kiếp trước mình luôn sống trong trạng thái thấp thỏm mà cô không biết nên nói gì.
Cứ như là càng ngày cô càng ngu đi vậy!
Tô Tiểu Mạch nghiêm túc nói: “Mẹ, buổi trưa hôm nay mấy chị dâu không về dùng bữa, để con trổ tài cho mẹ nếm thử tay nghề một chút nhé, xem xem có thể đổi tiền được không.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro