Xuyên Thành Ngốc Bạch Ngọt Thập Niên 70
Mua Mua Mua!
Hương Tô Lật
2024-09-03 21:21:32
Ban đầu, Trần Thanh Phong và Khương Điềm Điềm định để qua một thời gian nữa mới đi lên huyện. Nhưng mà kế hoạch đột nhiên có chút thay đổi. Đồng chí Trần Thanh Phong quyết định bắt lấy cơ hội lần này, không chỉ đạt được mục đích “Đi lên huyện”, mà còn moi được một khoản tiền từ Trần đại nương thân yêu của hắn.
Hai người hoàn toàn không cảm thấy hổ thẹn khi đòi tiền của người lớn, ngược lại còn bình tĩnh mà bày tỏ niềm hưng phấn.
Ngay từ sáng sớm, Trần Thanh Phong đã tới tìm Khương Điềm Điềm.
Khương Điềm Điềm rất ít khi ra ngoài, nên ngay cả một cái túi cũng không có, nhưng Trần Thanh Phong thì lại có. Lúc trước hắn thi đậu cao trung, chị cả Trần Hồng đã tặng cho hắn. Mặc dù sau đó không tiếp tục học cao trung nữa, nhưng hắn vẫn giữ lại, không đưa cho bất kỳ người nào.
Khương Điềm Điềm suy nghĩ rất đơn giản, đem tất cả tiền và phiếu cần phải mang theo trong chuyến đi này đưa hết cho Trần Thanh Phong, trên người chỉ giữ một số tiền để phòng bị cho những tình huống bất ngờ.
Tuy rằng Trần Thanh Phong đã là một người đàn ông sắp có vợ, nhưng mà trên người hắn thật đúng là chưa từng có nhiều tiền như vậy, trong lòng hắn cảm thấy rất khẩn trương.
Hắn nhìn thoáng qua, thấy Khương Điềm Điềm đang buộc chặt một đống đồ vật dày cộp, liền hỏi: “Đây là cái gì thế?”
Khương Điềm Điềm không gạt Trần Thanh Phong, chỉ nói: “Đây là chứng minh thư mà đại đội cấp, em có việc cần dùng tới.”
Cô đã không định nói, sớm muộn gì Trần Thanh Phong cũng sẽ biết. Bởi vì ba của hắn - chính là kế toán Trần, đang công tác ở đại đội, lại còn có quan hệ rất tốt với đại đội trưởng, những chuyện như này căn bản là không giấu được. Nhưng mà Khương Điềm Điềm không nói rõ từng chi tiết, Trần Thanh Phong cũng không hỏi nhiều. Ngược lại còn mở chiếc cặp sách nhỏ, lấy ra hai quả trứng gà khoe với cô.
Khương Điềm Điềm: “!!!”
Cô vui vẻ: “Anh thật là lợi hại nha! Trứng gà trong nhà anh sắp bị anh ăn trộm hết chưa?”
Nói như vậy, Trần Thanh Phong không chấp nhận đâu!
Hắn phản bác: “Tại sao lại là ăn trộm? Đây là mẹ đưa cho anh mà.”
Trần Thanh Phong bổ sung: “Mẹ đưa trứng để chúng ta làm cơm trưa, tuy rằng trứng gà rất quan trọng, nhưng mà có thể bớt đi được chút tiền thì cũng nên tiết kiệm.”
Thực ra Khương Điềm Điềm cũng không hiểu rõ loại cảm giác này cho lắm, nhưng không thể ngăn cản tâm trạng vui vẻ của cô: “Bác gái thật là tâm lý.”
Hai người cùng nhau ra khỏi nhà, Trần Thanh Phong nhìn thấy cháu trai lớn của mình đang đi bộ ngoài cửa, hắn vẫy vẫy tay, gọi cậu nhóc đến gần, nói: “Những lời chú nói, đã nhớ kỹ chưa?”
Đại Hổ nhanh chóng gật đầu, nuốt một ngụm nước miếng, trả lời: “Cháu nhớ rồi.”
Trần Thanh Phong gật gật đầu, lại dặn dò thêm: “Chúng ta không ở nhà, mấy đứa cũng nên giúp thím nhỏ chăm nom căn nhà bên này một chút.”
Đại Hổ nhanh chóng gật đầu một lần nữa, đây là việc làm cần thiết, mẹ cậu nhóc cũng đã nói rồi, không thể để người ngoài cướp đi căn nhà này. Nó là của nhà họ Trần bọn họ.
Cậu nhóc rất kiên định: “Chú út, thím út, hai người cứ yên tâm, cháu bảo đảm sẽ hoàn thành nhiệm vụ.”
Trần Thanh Phong mỉm cười: “Tốt.”
Lần này, Trần Thanh Phong và Khương Điềm Điềm đi qua công xã nhưng không đi xe bò, chẳng qua là có Trần Thanh Phong đi cùng, nên Khương Điềm Điềm cảm thấy đường núi cũng không quá khó đi. Dọc đường đi, hắn không ngừng giải thích cái này cái kia với Khương Điềm Điềm, khiến cô cảm thấy cũng có chút mới lạ.
Trần Thanh Phong: “Thời điểm học sơ trung, anh phải học ở công xã. Mùa hè thì còn đỡ, nhưng đến mùa đông thì trời còn chưa sáng đã phải thức dậy. Như vậy mới có thể đi đến trường đúng giờ. Con đường này anh đã đi trong khoảng hai năm, nhắm hai mắt lại cũng có thể đi đến công xã.”
Khương Điềm Điềm nhìn đường núi nhấp nhô, thoáng suy nghĩ một chút, biết Trần Thanh Phong vì học chữ mà trời còn chưa sáng đã phải ra khỏi nhà, cô đau lòng nói: “Anh vất vả quá đi.”
Trần Thanh Phong lắc đầu: “Vất vả gì chứ? Mọi người đều giống nhau cả mà, hơn nữa rất nhiều người còn không có cơ hội đọc sách đâu. Anh có được cơ hội này, đã là tốt lắm rồi. Lúc ấy, ông bà nội còn sống, bọn họ thương anh nhất.”
Hai người hoàn toàn không cảm thấy hổ thẹn khi đòi tiền của người lớn, ngược lại còn bình tĩnh mà bày tỏ niềm hưng phấn.
Ngay từ sáng sớm, Trần Thanh Phong đã tới tìm Khương Điềm Điềm.
Khương Điềm Điềm rất ít khi ra ngoài, nên ngay cả một cái túi cũng không có, nhưng Trần Thanh Phong thì lại có. Lúc trước hắn thi đậu cao trung, chị cả Trần Hồng đã tặng cho hắn. Mặc dù sau đó không tiếp tục học cao trung nữa, nhưng hắn vẫn giữ lại, không đưa cho bất kỳ người nào.
Khương Điềm Điềm suy nghĩ rất đơn giản, đem tất cả tiền và phiếu cần phải mang theo trong chuyến đi này đưa hết cho Trần Thanh Phong, trên người chỉ giữ một số tiền để phòng bị cho những tình huống bất ngờ.
Tuy rằng Trần Thanh Phong đã là một người đàn ông sắp có vợ, nhưng mà trên người hắn thật đúng là chưa từng có nhiều tiền như vậy, trong lòng hắn cảm thấy rất khẩn trương.
Hắn nhìn thoáng qua, thấy Khương Điềm Điềm đang buộc chặt một đống đồ vật dày cộp, liền hỏi: “Đây là cái gì thế?”
Khương Điềm Điềm không gạt Trần Thanh Phong, chỉ nói: “Đây là chứng minh thư mà đại đội cấp, em có việc cần dùng tới.”
Cô đã không định nói, sớm muộn gì Trần Thanh Phong cũng sẽ biết. Bởi vì ba của hắn - chính là kế toán Trần, đang công tác ở đại đội, lại còn có quan hệ rất tốt với đại đội trưởng, những chuyện như này căn bản là không giấu được. Nhưng mà Khương Điềm Điềm không nói rõ từng chi tiết, Trần Thanh Phong cũng không hỏi nhiều. Ngược lại còn mở chiếc cặp sách nhỏ, lấy ra hai quả trứng gà khoe với cô.
Khương Điềm Điềm: “!!!”
Cô vui vẻ: “Anh thật là lợi hại nha! Trứng gà trong nhà anh sắp bị anh ăn trộm hết chưa?”
Nói như vậy, Trần Thanh Phong không chấp nhận đâu!
Hắn phản bác: “Tại sao lại là ăn trộm? Đây là mẹ đưa cho anh mà.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trần Thanh Phong bổ sung: “Mẹ đưa trứng để chúng ta làm cơm trưa, tuy rằng trứng gà rất quan trọng, nhưng mà có thể bớt đi được chút tiền thì cũng nên tiết kiệm.”
Thực ra Khương Điềm Điềm cũng không hiểu rõ loại cảm giác này cho lắm, nhưng không thể ngăn cản tâm trạng vui vẻ của cô: “Bác gái thật là tâm lý.”
Hai người cùng nhau ra khỏi nhà, Trần Thanh Phong nhìn thấy cháu trai lớn của mình đang đi bộ ngoài cửa, hắn vẫy vẫy tay, gọi cậu nhóc đến gần, nói: “Những lời chú nói, đã nhớ kỹ chưa?”
Đại Hổ nhanh chóng gật đầu, nuốt một ngụm nước miếng, trả lời: “Cháu nhớ rồi.”
Trần Thanh Phong gật gật đầu, lại dặn dò thêm: “Chúng ta không ở nhà, mấy đứa cũng nên giúp thím nhỏ chăm nom căn nhà bên này một chút.”
Đại Hổ nhanh chóng gật đầu một lần nữa, đây là việc làm cần thiết, mẹ cậu nhóc cũng đã nói rồi, không thể để người ngoài cướp đi căn nhà này. Nó là của nhà họ Trần bọn họ.
Cậu nhóc rất kiên định: “Chú út, thím út, hai người cứ yên tâm, cháu bảo đảm sẽ hoàn thành nhiệm vụ.”
Trần Thanh Phong mỉm cười: “Tốt.”
Lần này, Trần Thanh Phong và Khương Điềm Điềm đi qua công xã nhưng không đi xe bò, chẳng qua là có Trần Thanh Phong đi cùng, nên Khương Điềm Điềm cảm thấy đường núi cũng không quá khó đi. Dọc đường đi, hắn không ngừng giải thích cái này cái kia với Khương Điềm Điềm, khiến cô cảm thấy cũng có chút mới lạ.
Trần Thanh Phong: “Thời điểm học sơ trung, anh phải học ở công xã. Mùa hè thì còn đỡ, nhưng đến mùa đông thì trời còn chưa sáng đã phải thức dậy. Như vậy mới có thể đi đến trường đúng giờ. Con đường này anh đã đi trong khoảng hai năm, nhắm hai mắt lại cũng có thể đi đến công xã.”
Khương Điềm Điềm nhìn đường núi nhấp nhô, thoáng suy nghĩ một chút, biết Trần Thanh Phong vì học chữ mà trời còn chưa sáng đã phải ra khỏi nhà, cô đau lòng nói: “Anh vất vả quá đi.”
Trần Thanh Phong lắc đầu: “Vất vả gì chứ? Mọi người đều giống nhau cả mà, hơn nữa rất nhiều người còn không có cơ hội đọc sách đâu. Anh có được cơ hội này, đã là tốt lắm rồi. Lúc ấy, ông bà nội còn sống, bọn họ thương anh nhất.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro