Xuyên Thành Người Phàm Tục Bần Hàn
Chương 47
Họa Bút Xao Xao
2024-08-04 23:36:58
Lý Tam Lang siết chặt tay Lý Ngũ Nha rồi lại siết Lý Thất Lang, lắc đầu trấn an hai người, nhỏ giọng nói: “Xe ngựa của quý nhân tới rồi.”
Lúc này, Lý Ngũ Nha mới nhìn đến cỗ xe ngựa xa hoa ngừng lại trước miếu Vương Mẫu.
Xe ngựa dừng lại, hai tên nam tử cao lớn cưỡi ngựa đi theo ở hai bên xoay người xuống ngựa, nhanh chóng gỡ cái ghế đẩu ở phía sau xe xuống, vững vàng đặt ở cửa xe ngựa, sau đó gõ cửa xe, cung kính nói: “Chủ tử, đã tới miếu Vương Mẫu rồi ạ.”
Nghe được một tiếng “ừm” từ trong xe ngựa, tên đó mới mở cửa ra.
Ngay sau đó, mọi người nhìn thấy hai nam tử trung niên mặc cẩm bào bước xuống từ xe ngựa.
Có thể thấy được, người xuống xe ngựa trước vô cùng cung kính với người xuống sau, lúc nói chuyện đều hơi khom lưng.
Sau khi hai người đứng yên thì một nửa nam tử cao lớn nhanh chóng bước vào miếu Vương Mẫu, bắt đầu xua đuổi người trong miếu đi.
Người Lý gia vừa bước vào miếu Vương Mẫu, ngay cả trong miếu có cái gì cũng chưa kịp xem không thể không theo dòng người mà ra khỏi miếu Vương Mẫu.
Chỉ chốc lát sau, miếu Vương Mẫu đã trống không.
“Tướng quân Tưởng, đi thôi.”
Nam tử trung niên ăn mặc cao quý bước đi trước, đi được hai bước, phát hiện Tưởng An Thái vẫn chưa đi cùng thì nhất thời cau mày bất mãn, giọng nói to hơn: “Tướng quân Tưởng.”
Tưởng An Thái hoàn hồn, vội vàng tiến lên giải thích: “Vương gia tha tội, vừa nãy nhìn thấy một nữ tử có chút quen thuộc, mạt tướng không nhịn được nên nhìn thêm hai cái.”
Thấy thái độ nhận sai của Tưởng An Thái, Vinh Quận Vương không so đo nữa, đi về hướng miếu Vương Mẫu, cười nói: “Nữ tử quen thuộc? Cái này ngạc nhiên đó, những người vừa rồi rõ ràng đều là dân chúng bình thường, sao tướng quân Tưởng lại cảm thấy quen thuộc được?”
Tưởng An Thái theo sát Vinh Quận Vương, đi sau nửa bước: “Chắc là mạt tướng nhìn lầm rồi, nữ tử lúc nãy có chút giống muội muội của mạt tướng.”
Vinh Quận Vương suy nghĩ một chút: “Nếu bổn vương nhớ không lầm thì muội muội của tướng quân Tưởng hình như là phu nhân của Văn Xương Bá, Thời Quang Diệu phải không?”
Tưởng An Thái cười gật đầu: “Vương gia nói không sai, lại nói tiếp, mạt tướng và muội muội đều chưa gặp nhau bao nhiêu năm rồi, cũng không biết nàng ở kinh thành thế nào?”
Lời này, Vinh Quận Vương không tiếp.
Đừng nói phủ Văn Xương Bá đã sớm xuống dốc, dù có không xuống dốc thì một cái phủ không có thực quyền cũng không đáng giá để hắn ta tiêu tốn sức lực đi nhớ.
Hắn ta nhớ được ít nhiều là nhờ có phụ tá nhắc nhở trên đường đi.
Lần này hoàng thượng phái hắn ta đến Tây Bắc tìm kiếm thần y để chữa bệnh cho đại hoàng tử, nhưng Tây Bắc lớn như vậy, hắn ta phải tìm thế nào đây?
Vừa vặn Tưởng gia nhiều đời đóng quân ở Tây Bắc, vì Tưởng An Thái hữu dụng nên hắn ta mới nói phụ tá để ý quan hệ của Tưởng gia, lúc này mới nhớ tới phủ Văn Xương Bá.
Tưởng An Thái thấy Vinh Quận Vương không đề cập đến phủ Văn Xương Bá, trong lòng không khỏi chùng xuống.
Xem ra Thời gia ở kinh thành hiện giờ không được tốt lắm!
Khi Vinh Quận Vương và Tưởng An Khang đi vào miếu, cửa của miếu Vương Mẫu bỗng “rầm” một cái đóng cửa.
“Đây chính là quyền thế!”
Nhìn thấy thị vệ đang canh giữ ngoài miếu Vương Mẫu, Lý Ngũ Nha không nhịn được mà cảm thán một câu.
Lý lão phu nhân chú ý tới vẻ hâm mộ trong mắt Lý Ngũ Nha, lại thấy nàng không ngừng quay đầu nhìn xem thì hừ lạnh nói: “Được rồi, đừng nhìn nữa, nhà chúng ta nhiều trẻ con như vậy, mà nha đầu cháu là đứa có dã tâm nhất.”
Nhóm dịch: Nhà YooAhin - Truyện được đăng tại https://dtruyen.com/xuyen-thanh-nguoi-pham-tuc-ban-han/
Lúc này, Lý Ngũ Nha mới nhìn đến cỗ xe ngựa xa hoa ngừng lại trước miếu Vương Mẫu.
Xe ngựa dừng lại, hai tên nam tử cao lớn cưỡi ngựa đi theo ở hai bên xoay người xuống ngựa, nhanh chóng gỡ cái ghế đẩu ở phía sau xe xuống, vững vàng đặt ở cửa xe ngựa, sau đó gõ cửa xe, cung kính nói: “Chủ tử, đã tới miếu Vương Mẫu rồi ạ.”
Nghe được một tiếng “ừm” từ trong xe ngựa, tên đó mới mở cửa ra.
Ngay sau đó, mọi người nhìn thấy hai nam tử trung niên mặc cẩm bào bước xuống từ xe ngựa.
Có thể thấy được, người xuống xe ngựa trước vô cùng cung kính với người xuống sau, lúc nói chuyện đều hơi khom lưng.
Sau khi hai người đứng yên thì một nửa nam tử cao lớn nhanh chóng bước vào miếu Vương Mẫu, bắt đầu xua đuổi người trong miếu đi.
Người Lý gia vừa bước vào miếu Vương Mẫu, ngay cả trong miếu có cái gì cũng chưa kịp xem không thể không theo dòng người mà ra khỏi miếu Vương Mẫu.
Chỉ chốc lát sau, miếu Vương Mẫu đã trống không.
“Tướng quân Tưởng, đi thôi.”
Nam tử trung niên ăn mặc cao quý bước đi trước, đi được hai bước, phát hiện Tưởng An Thái vẫn chưa đi cùng thì nhất thời cau mày bất mãn, giọng nói to hơn: “Tướng quân Tưởng.”
Tưởng An Thái hoàn hồn, vội vàng tiến lên giải thích: “Vương gia tha tội, vừa nãy nhìn thấy một nữ tử có chút quen thuộc, mạt tướng không nhịn được nên nhìn thêm hai cái.”
Thấy thái độ nhận sai của Tưởng An Thái, Vinh Quận Vương không so đo nữa, đi về hướng miếu Vương Mẫu, cười nói: “Nữ tử quen thuộc? Cái này ngạc nhiên đó, những người vừa rồi rõ ràng đều là dân chúng bình thường, sao tướng quân Tưởng lại cảm thấy quen thuộc được?”
Tưởng An Thái theo sát Vinh Quận Vương, đi sau nửa bước: “Chắc là mạt tướng nhìn lầm rồi, nữ tử lúc nãy có chút giống muội muội của mạt tướng.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vinh Quận Vương suy nghĩ một chút: “Nếu bổn vương nhớ không lầm thì muội muội của tướng quân Tưởng hình như là phu nhân của Văn Xương Bá, Thời Quang Diệu phải không?”
Tưởng An Thái cười gật đầu: “Vương gia nói không sai, lại nói tiếp, mạt tướng và muội muội đều chưa gặp nhau bao nhiêu năm rồi, cũng không biết nàng ở kinh thành thế nào?”
Lời này, Vinh Quận Vương không tiếp.
Đừng nói phủ Văn Xương Bá đã sớm xuống dốc, dù có không xuống dốc thì một cái phủ không có thực quyền cũng không đáng giá để hắn ta tiêu tốn sức lực đi nhớ.
Hắn ta nhớ được ít nhiều là nhờ có phụ tá nhắc nhở trên đường đi.
Lần này hoàng thượng phái hắn ta đến Tây Bắc tìm kiếm thần y để chữa bệnh cho đại hoàng tử, nhưng Tây Bắc lớn như vậy, hắn ta phải tìm thế nào đây?
Vừa vặn Tưởng gia nhiều đời đóng quân ở Tây Bắc, vì Tưởng An Thái hữu dụng nên hắn ta mới nói phụ tá để ý quan hệ của Tưởng gia, lúc này mới nhớ tới phủ Văn Xương Bá.
Tưởng An Thái thấy Vinh Quận Vương không đề cập đến phủ Văn Xương Bá, trong lòng không khỏi chùng xuống.
Xem ra Thời gia ở kinh thành hiện giờ không được tốt lắm!
Khi Vinh Quận Vương và Tưởng An Khang đi vào miếu, cửa của miếu Vương Mẫu bỗng “rầm” một cái đóng cửa.
“Đây chính là quyền thế!”
Nhìn thấy thị vệ đang canh giữ ngoài miếu Vương Mẫu, Lý Ngũ Nha không nhịn được mà cảm thán một câu.
Lý lão phu nhân chú ý tới vẻ hâm mộ trong mắt Lý Ngũ Nha, lại thấy nàng không ngừng quay đầu nhìn xem thì hừ lạnh nói: “Được rồi, đừng nhìn nữa, nhà chúng ta nhiều trẻ con như vậy, mà nha đầu cháu là đứa có dã tâm nhất.”
Nhóm dịch: Nhà YooAhin - Truyện được đăng tại https://dtruyen.com/xuyen-thanh-nguoi-pham-tuc-ban-han/
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro