Xuyên Thành Người Vợ Bị Bỏ Rơi? Không Sao, Đã Có Không Gian Linh Tuyền
Chương 15
Long Cửu Nguyệt
2024-08-02 13:04:14
Phu nhân Hà vừa nghe thấy người hắn ta giết là Kim Xán Xán thì sắc mặt liền tái nhợt.
Bà ta tức giận nhìn con trai, giọng run run nói: "A Hàng, sao con lại hồ đồ như vậy? Thân thế nhà họ Kim, con không phải không biết, thủ đoạn của bọn họ, không phải thứ mà chúng ta có thể chống lại nổi, trời ơi, con nói đi, tại sao con lại có thể hiểu nhầm Xán Xán là đứa thiểu năng đó chứ?"
Nghe lời mẹ trách móc, Hà Kỳ Hàng bực bội quát khẽ: "Mẹ, mẹ tưởng con muốn như vậy sao? Con cũng biết là gia tộc họ Kim không phải là chúng ta có thể chống lại nhưng chuyện đã xảy ra rồi, con còn có thể làm gì nữa? Để con đi đền mạng cho Kim Xán Xán sao?"
Nói đến đây, Hà Kỳ Hàng lại kinh sợ nắm chặt tay phu nhân Hà: "Mẹ, mẹ cứu con, cứu con, con là đứa con trai duy nhất của mẹ, chẳng lẽ mẹ nỡ để con chết sao? Nếu con chết thì sau này mẹ cũng không có ai dưỡng già, đưa tang..."
Phu nhân Hà dù sao cũng là người từng trải, bà ta nhanh chóng bình tĩnh lại, nói với Hà Kỳ Hàng: "A Hàng, nhân bây giờ mọi chuyện còn chưa bại lộ, con nhanh chóng thu dọn đồ đạc, ra nước ngoài trốn một thời gian."
Hà Kỳ Hàng bất mãn nói: "Nếu con ra nước ngoài, chẳng phải người khác sẽ càng nghi ngờ con sao?"
Phu nhân Hà nghiêm lệ quát: "Con tưởng con không đi thì người khác sẽ không nghi ngờ con sao? Con thật sự coi mấy anh cảnh sát và gia tộc họ Kim là đồ ăn chay sao? Chuyện này sớm muộn cũng sẽ điều tra đến con, chúng ta phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, con chỉ có ra nước ngoài mới có một đường sống."
Hà Kỳ Hàng không muốn ra nước ngoài một chút nào, ngoại ngữ hắn ta cũng không giỏi.
Ở trong nước, hắn ta có thể sống tiêu dao tự tại, người người truy phủng.
Nhưng nếu ra nước ngoài, hắn ta sẽ trở thành công dân hạng hai, hắn ta không chịu nổi sự chênh lệch này.
Phu nhân Hà nhìn sắc mặt hắn ta, liền biết hắn ta đang nghĩ gì.
Bà ta lại an ủi con: "A Hàng, con yên tâm, dù có phải đưa con ra nước ngoài, chúng ta cũng sẽ sắp xếp ổn thỏa cho con, chuẩn bị đủ tiền cho con, không để con phải chịu khổ, con đi trốn gió đầu đi, khi nào yên rồi thì về."
Hà Kỳ Hàng cân nhắc mãi, cuối cùng vẫn gật đầu: "Được, vậy con đi trốn một thời gian."
Hắn ta lập tức đặt vé máy bay trong ngày, tùy ý thu dọn mấy bộ quần áo, mang theo giấy tờ tùy thân, hộ chiếu và vài thẻ ngân hàng.
Dưới sự hộ tống của chính phu nhân Hà, hắn ta lên máy bay đi Mĩ.
Phu nhân Hà nhìn máy bay bay lên trời cao, chớp mắt đã biến mất trên bầu trời, trong lòng mới cảm thấy an tâm hơn một chút.
Nhưng trong lòng bà ta vẫn luôn lo lắng, không biết con trai mình có trốn thoát được kiếp nạn này không?
Thành Huệ, vịnh Đại Liêu.
Tống Lăng lái xe một tiếng rưỡi thì về đến quê nhà.
Cha cô là đầu bếp giỏi, cũng có tầm nhìn xa trông rộng, từ sớm đã mua một miếng đất bên cạnh khu nghỉ dưỡng vịnh biển, xây một tòa nhà nhỏ năm tầng, mỗi tầng hai trăm mét vuông.
Bà ta tức giận nhìn con trai, giọng run run nói: "A Hàng, sao con lại hồ đồ như vậy? Thân thế nhà họ Kim, con không phải không biết, thủ đoạn của bọn họ, không phải thứ mà chúng ta có thể chống lại nổi, trời ơi, con nói đi, tại sao con lại có thể hiểu nhầm Xán Xán là đứa thiểu năng đó chứ?"
Nghe lời mẹ trách móc, Hà Kỳ Hàng bực bội quát khẽ: "Mẹ, mẹ tưởng con muốn như vậy sao? Con cũng biết là gia tộc họ Kim không phải là chúng ta có thể chống lại nhưng chuyện đã xảy ra rồi, con còn có thể làm gì nữa? Để con đi đền mạng cho Kim Xán Xán sao?"
Nói đến đây, Hà Kỳ Hàng lại kinh sợ nắm chặt tay phu nhân Hà: "Mẹ, mẹ cứu con, cứu con, con là đứa con trai duy nhất của mẹ, chẳng lẽ mẹ nỡ để con chết sao? Nếu con chết thì sau này mẹ cũng không có ai dưỡng già, đưa tang..."
Phu nhân Hà dù sao cũng là người từng trải, bà ta nhanh chóng bình tĩnh lại, nói với Hà Kỳ Hàng: "A Hàng, nhân bây giờ mọi chuyện còn chưa bại lộ, con nhanh chóng thu dọn đồ đạc, ra nước ngoài trốn một thời gian."
Hà Kỳ Hàng bất mãn nói: "Nếu con ra nước ngoài, chẳng phải người khác sẽ càng nghi ngờ con sao?"
Phu nhân Hà nghiêm lệ quát: "Con tưởng con không đi thì người khác sẽ không nghi ngờ con sao? Con thật sự coi mấy anh cảnh sát và gia tộc họ Kim là đồ ăn chay sao? Chuyện này sớm muộn cũng sẽ điều tra đến con, chúng ta phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, con chỉ có ra nước ngoài mới có một đường sống."
Hà Kỳ Hàng không muốn ra nước ngoài một chút nào, ngoại ngữ hắn ta cũng không giỏi.
Ở trong nước, hắn ta có thể sống tiêu dao tự tại, người người truy phủng.
Nhưng nếu ra nước ngoài, hắn ta sẽ trở thành công dân hạng hai, hắn ta không chịu nổi sự chênh lệch này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phu nhân Hà nhìn sắc mặt hắn ta, liền biết hắn ta đang nghĩ gì.
Bà ta lại an ủi con: "A Hàng, con yên tâm, dù có phải đưa con ra nước ngoài, chúng ta cũng sẽ sắp xếp ổn thỏa cho con, chuẩn bị đủ tiền cho con, không để con phải chịu khổ, con đi trốn gió đầu đi, khi nào yên rồi thì về."
Hà Kỳ Hàng cân nhắc mãi, cuối cùng vẫn gật đầu: "Được, vậy con đi trốn một thời gian."
Hắn ta lập tức đặt vé máy bay trong ngày, tùy ý thu dọn mấy bộ quần áo, mang theo giấy tờ tùy thân, hộ chiếu và vài thẻ ngân hàng.
Dưới sự hộ tống của chính phu nhân Hà, hắn ta lên máy bay đi Mĩ.
Phu nhân Hà nhìn máy bay bay lên trời cao, chớp mắt đã biến mất trên bầu trời, trong lòng mới cảm thấy an tâm hơn một chút.
Nhưng trong lòng bà ta vẫn luôn lo lắng, không biết con trai mình có trốn thoát được kiếp nạn này không?
Thành Huệ, vịnh Đại Liêu.
Tống Lăng lái xe một tiếng rưỡi thì về đến quê nhà.
Cha cô là đầu bếp giỏi, cũng có tầm nhìn xa trông rộng, từ sớm đã mua một miếng đất bên cạnh khu nghỉ dưỡng vịnh biển, xây một tòa nhà nhỏ năm tầng, mỗi tầng hai trăm mét vuông.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro